Sư tôn có chút tủi thân
Thư phòng, cửa khép hờ.
Tia sáng ngoài cửa sổ chiếu sáng những hạt bụi bay bay trong không khí.
Vân Thư Trần đứng ở cửa, tay không tự giác mà xoa xoa lên khung cửa. Khanh Chu Tuyết vẫn còn giữ nguyên tư thế muốn khép lại vách tường ẩn kia, lùi lại một bước.
Khanh Chu Tuyết cảm nhận được bầu không khí lúc này có hơi lắng đọng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, ngay cả tiếng chim hót ngoài cửa sổ cũng trở nên đặc biệt chói tai.
"... Đồ nhi vô ý va phải."
"Ừm."
Vân Thư Trần bình thản thu hồi tầm mắt.
Nàng chậm rãi đi tới, khép lại vách tường kia, sau đó liếc nhìn đồ nhi, "Người trẻ tuổi nên ít xem loại này, sống yên ổn mà tu đạo."
"Vâng." Khanh Chu Tuyết lấy lại tinh thần, cảm thấy ở lại chỗ này chỉ khiến người càng thêm xấu hổ, nàng ngừng lại một chút, khẽ nói, "Ta... ta đi luyện kiếm."
Vân Thư Trần dõi theo bóng lưng nàng biến mất tại cửa ra vào, bước chân hơi có chút vội vàng. Lúc xoay người ống tay áo bay lên, suýt nữa vướng vào góc bàn.
Người rời đi rồi, không khí lắng đọng trong phòng bắt đầu lưu chuyển. Vân Thư Trần lẳng lặng nhìn nàng đi xa, sau đó vung tay lên, cửa tự khép lại.
Nàng bước đến bên bàn, ngồi xuống chiếc ghế mới nãy Khanh Chu Tuyết ngồi, phía dưới vẫn còn lưu lại hơi ấm, vẻ bình thản của nàng cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Vân Thư Trần chống tay lên trán, tựa vào bàn sách, không làm gì cả, bên tai ửng lên một màu đỏ hồng.
Làm sao có thể hoàn toàn bình thản được? Tuy nhiên nàng dù sao cũng sống qua nhiều thời đại, gặp sóng to gió lớn, kỳ thật cũng không đến mức nghiêm trọng như đồ nhi nghĩ, nhiều nhất thì chỉ có chút không được tự nhiên mà thôi. Bất kể kẻ nào nhìn thấy, nàng cũng đều sẽ có chút không được tự nhiên.
Mà một chút không tự nhiên này, bởi vì xảy ra trước mặt Khanh Chu Tuyết, lại càng trở nên sâu sắc.
Lúc này trong lòng đồ nhi nghĩ gì, nàng cũng không biết được. Nhưng nhìn vào bóng lưng vội vã rời đi của cô nương kia, có lẽ là... hơi khó mà chấp nhận?
Vân Thư Trần nghĩ đến đây, khẽ thở dài, suy nghĩ một lát, rồi lại đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng không nhìn thấy bóng người luyện kiếm đâu, Khanh Chu Tuyết có lẽ chỉ là mượn cớ để không ở lại lâu với nàng.
Coi như là hiểu chuyện, biết giữ chút thể diện cho nàng.
Khanh Chu Tuyết đúng là không có đi luyện kiếm.
Nàng một đường đi ra khỏi đình viện với sự bồn chồn trong lòng, ngự kiếm mà đi, lượn vài vòng ở trên trời, cuối cùng cũng không biết sư tôn phải chăng là còn chưa muốn gặp nàng hay không. Thêm vào sự việc vừa trải qua, lòng nàng lại mang thêm tâm sự, nên không trở về Hạc Y Phong mà bay đến đỉnh núi nơi ở của Nguyễn Minh Châu, điều mà hiếm khi nàng làm.
Một bóng người đỏ rực rỡ, đang chen chúc cùng mấy vị sư tỷ, vừa uống rượu vừa oẳn tù tì, vô cùng náo nhiệt, có lẽ đây là chuyện thường ngày.
Nguyễn Minh Châu ngước nhìn lên trời thấy một cái bóng bay qua, tưởng là kim điêu nhà mình đi săn mồi về, vừa đưa tay ra, bỗng nhớ ra kim điêu không phải là bóng trắng.
Khanh Chu Tuyết nhảy xuống khỏi kiếm, mũi chân chạm đất, đứng vững vàng, thu kiếm lại.
Nguyễn Minh Châu ôm cánh tay, nhìn nàng như nhìn thấy ma, mặt trợn to ra, "Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy? Ngươi thế mà nỡ xuống núi tới tìm ta sao?"
"Là có chút chuyện." Nàng nhíu mày, lại liếc nhìn mấy vị sư tỷ đang tò mò xung quanh, "Có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?"
Nguyễn Minh Châu bỏ vò rượu xuống, cùng nàng đứng lên phi kiếm, "Ngươi đã đến tận đây, hẳn là có chuyện gấp. Mau đi, tìm một nơi yên tĩnh liền nói."
Nơi yên tĩnh không tìm được, Khanh Chu Tuyết trực tiếp đưa nàng bay cao lên bầu trời.
Sau một lúc im lặng, Khanh Chu Tuyết cuối cùng lên tiếng, "Ngươi nói xem, một người cũng đọc những thoại bản đó, liệu có ghét loại như vậy không?"
Nguyễn Minh Châu suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra những thoại bản tình cảm nữ tử mà nàng nhét cho Khanh Chu Tuyết, nàng kinh ngạc hỏi, "Ghét loại nào?"
"Cô nương yêu thương nhau, sau đó là... thỉnh thoảng đụng chạm, dựa dẫm rất gần."
"Đó là đương nhiên." Nguyễn Minh Châu khẳng định, "Nếu ghét thì xem làm gì? Thứ người ta không thích, tự nhiên sẽ không xem."
"Thật vậy sao?"
"Ừ!"
Nguyễn Minh Châu nói, "Lâu trước khi ngươi tới, ta cầm những thoại bản này đi khắp núi giới thiệu. Kỳ thật những người thích thú cũng không bao nhiêu. Tuy nhiên, nếu ai đó thực sự đọc nó, có thể không thích, nhưng chắc chắn sẽ không ghét."
Sự việc đi giới thiệu thoại bản này, cũng không phải là Nguyễn Minh Châu nhàn rỗi mà làm --- nàng nhớ rằng Việt trưởng lão có nói, chỉ cần đem những vật này cho nhiều người đọc, sau khi đọc xong nói lại cảm nghĩ cho người kia nghe, như vậy mỗi tháng sẽ cho nàng đọc những thoại bản mới nhất, không cần trả thù lao.
Nghe được lời xác nhận cho sự phỏng đoán trong lòng nàng, tảng đá đè nặng trong lòng Khanh Chu Tuyết cũng rơi xuống. Lúc đầu, mối quan hệ của nàng với sư tôn luôn chênh vênh, như được buộc bởi sợi dây mỏng manh, nay cuối cùng đã được thắt chặt.
Nàng nở nụ cười, chân thành nói, "Ta hiểu rồi."
Trên đời này, điều khiến lòng người an tâm nhất chính là những gì đã mất nay được tìm lại, hoặc một hiểu lầm rắc rối được tháo gỡ.
***
Đêm đã khuya, đồ nhi vẫn chưa trở về.
Mới nãy Vân Thư Trần bấm ngón tay tính toán, lần theo tia thần thức bám vào sợi dây đỏ quấn trên cổ chân của nàng, có thể đại khái ước tính ra vị trí.
Vậy mà lại đi tìm Nguyễn tiểu sư muội của nàng.
Lại vậy nữa.
Luôn có thể vô duyên vô cớ dính líu lấy.
Thà rằng tâm sự với sư muội, chứ không muốn cùng sư tôn của nàng đàm luận.
Trong lòng nàng đầu tiên là ngập tràn nỗi chua xót bất lực, sau đó trở nên lạnh lẽo. Sau mấy lần kìm chế và đè nén, cuối cùng nó đã biến thành một tia oán giận.
Mặc dù nàng hoàn toàn không muốn thừa nhận chút nào, nhưng quả thật đây là cách miêu tả thỏa đáng nhất.
Vân Thư Trần không thắp đèn, để mặc cho căn phòng chìm vào bóng tối. Nàng nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ từng chút dịch chuyển, từ màu sáng bạc trở thành lạnh lẽo.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng sột soạt của vải vóc càng trở nên rõ ràng.
Vân Thư Trần dẫm đôi chân trần xuống giường, đi lên sàn nhà bằng gỗ đang lạnh như băng, chậm rãi hướng về phía cửa lớn.
Bây giờ đang là mùa đông, bên ngoài rất lạnh. Nàng cố gắng kìm nén hàn độc đang mơ hồ muốn muốn phát tác ở trong xương tủy, hé cửa ra một khe nhỏ.
Gió ngay lập tức thổi vào, cả người nàng lạnh đến phát run, nhưng mặt mày vẫn rất là bình thản. Nàng từ từ tháo đai lưng ra, để lớp y phục dày cộp bên ngoài rơi xuống chân.
Hiện tại là trên đỉnh Hạc Y Phong, bên ngoài có kết giới bao bọc, chỉ cần cảm nhận cẩn thận là có thể biết được có ai đến hay không. Vì vậy, Vân Thư Trần không cần lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nàng bước ra một bước, cổ chân chìm sâu vào tuyết trắng lạnh, nghiền nát tạo ra tiếng sột soạt của những vụn băng, buốt giá khiến da thịt ửng đỏ.
Lúc này đã lạnh đến mức mất đi tri giác. Nàng vẫn chịu đựng mà nhận lấy sự rét buốt này, lại bước đi thêm một bước nữa.
Tuyết đang rơi rất nặng hạt, như lông ngỗng nhẹ bay đầy trời, bay vào trong mái tóc đen dài, hàng mi cong và cả hai vai của nàng. Nàng giơ bàn tay đã cứng đờ ra, cúi đầu xuống, chậm rãi vén tóc của mình lên, mặc cho phần gáy bị gió mát tuyết lạnh thổi đến tê tái.