Lộ tẩy
Vân Thư Trần ngủ trưa cũng không tính là quá ngon giấc, lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng luôn cảm thấy trong đình viện có chút ầm ĩ, binh binh bang bang, giống như là tiếng đồ sứ rơi vỡ đầy đất.
Mấy ngày liên tiếp đều là như vậy.
Ban đầu nàng cau mày khó chịu, nhưng cuối cùng cũng dần quen.
Rốt cuộc vào một buổi chiều, nàng tỉnh mộng dậy, lần theo âm thanh mà đi về phía nhà bếp, vừa vặn đụng phải Khanh Chu Tuyết đang bưng ra một đĩa thức ăn.
Nhìn thấy Vân Thư Trần, Khanh Chu Tuyết đứng yên nhìn, "Sư tôn."
Vân Thư Trần đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy nàng bưng trong tay một đĩa rau xanh tươi, "Giờ này vẫn còn sớm, đây là gì vậy?"
"... Đồ nhi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cho nên học."
Một cái đầu mèo nhô ra từ trên vai của Khanh Chu Tuyết, lỗ tai nó nhúc nhích, meo meo vài tiếng như có lời muốn nói.
"Ngươi tự mình làm?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu, Vân Thư Trần dùng linh lực nắm lấy con mèo kia quăng xuống đất, sai nó đi lấy một đôi đũa.
Nàng nhìn về phía Khanh Chu Tuyết, mỉm cười, "Nếu là do ngươi làm thì ta sẽ nếm thử một chút."
"Sư tôn." Đồ nhi lại chặn lại đôi đũa của nàng, ngập ngừng, "Cũng không biết mùi vị của lần này ra sao, hay để ta thử trước."
Nàng chỉ xào có một đĩa rau xanh, món ăn đơn giản như này rất khó để làm cho ngon, nhưng cũng không thể tệ đến đâu được. Vân Thư Trần nhìn màu xanh biêng biếc kia, cảm thấy phần nhìn cũng không tồi, cho nên không ngại ngần mà gạt tay người kia ra, hai cây đũa gỗ gắp lấy một cọng.
"Lần đầu tiên học nấu, không quá ngon cũng là rất bình..."
"... Thường."
Ngay khi Vân Thư Trần vừa nếm thử, không khỏi cau mày lại. Vị hăng hăng, giòn giòn của rau xanh lan tỏa khắp đầu lưỡi, mơ hồ xen lẫn chút hương vị hoang dã của cỏ dại. Có lẽ do chưa chín kỹ, xét về bản thân nó cũng không đến mức khó ăn.
Tuy nhiên, vị ngọt gắt đến mức muối cũng không thể át đi theo tủy sống lan lên, khiến cho lưỡi và miệng nhất thời không biết đặt đâu. Vân Thư Trần thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là một món ăn nhẹ sao?
Có thể mặn, có thể nhạt thậm chí là chua hoặc cay, vì cái gì mà lại là ngọt?
Nàng đã chuẩn bị nhíu mày, ngước mắt lên thì lại nhìn thấy vẻ khẩn trương trong đôi mắt của đồ nhi ---
Vân Thư Trần hít sâu một hơi, vận dụng công lực thâm hậu hơn năm trăm năm của bản thân để điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt một cách chính xác, cuối cùng cũng vất vả nuốt xuống được thứ gì đó đang nghẹn ở cổ họng, trên mặt vân đạm phong khinh* mà nói, "Cũng được. Luyện thêm nữa, nhất định sẽ rất tốt."
(Vân đạm phong khinh: Trong ngữ cảnh này nghĩa là vẻ mặt bình thản.)
Khanh Chu Tuyết quan sát vẻ mặt của sư tôn thấy không có vẻ miễn cưỡng, vẫn ôn hòa như cũ.
Nàng thở phào một hơi, "Lần cuối cùng này, rốt cuộc thành công rồi sao?"
"... Có hơi ngọt quá, tại sao lại bỏ đường vào?"
Vân Thư Trần cuối cùng là vẫn không nhịn được mà hỏi nàng.
"Ta nhìn công thức thấy ghi là cho thêm chút đường để trung hòa với muối, sẽ tạo ra vị tươi ngon." Giọng nàng có vẻ băn khoăn, "Chỉ có điều luôn luôn ghi là "Một chút", ta không thể nào ước lượng chính xác được. Giá như mà ghi rõ cân lạng như ở trong đan thư thì tốt quá."
Nàng cho là đang luyện đan sao?
Vân Thư Trần khẽ thở dài trong lòng, thấp giọng cười một tiếng, "Nghĩ ra được chuyện nấu cơm dựa vào phương pháp luyện đan, ngươi đúng là thiên tài. Liễu sư thúc của ngươi tay nghề đã là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu rồi, đồ nhi chớ học theo nàng."
Khanh Chu Tuyết đặt đĩa xuống, "Tay nghề nấu ăn của Liễu sư thúc... ngon lắm sao?"
Ngon tới mức có thể đi một vòng tới Diêm Vương điện. Tuy nhiên điều này cũng bình thường, Vân Thư Trần cảm thấy nữ nhân kia có thể đem một chén thuốc bình thường nấu thành đủ kiểu hương vị phức tạp, vậy thì nấu cơm ở mức tiêu chuẩn mới là lạ.
Sau khi so sánh như vậy xong, Vân Thư Trần thấy món ăn của đồ nhi tuy có chút ngọt, nhưng vẫn tính là tươi mát ngon miệng.
Nàng ý vị thâm trường mà ừ một tiếng, "Nếu như kiếp này người kia còn có thể làm thêm một lần nữa, ngươi nhất định sẽ được mở mang tầm mắt."
"Một chút chính là một chút, không cần phải đắn đo quá như vậy. Chẳng lẽ lúc ngươi luyện kiếm, còn phải suy nghĩ tính toán xem vung tay về hướng đông nam ba hay bốn tấc sao?"
Khanh Chu Tuyết lắng nghe, dường như nhận ra điều gì đó. Trầm tư một lát, lại đi vào nhà bếp.
Đồ nhi nhà nàng luôn rất nghiêm túc với chuyện này, thói quen chẳng biết có từ khi nào, nói chung là cũng khá đáng yêu.
Có điều đồ nhi không phải là người có nhiều sở thích, bỗng dưng lại học nấu nướng như này, nhìn như nào cũng không giống việc nàng có thể làm.
Sự nghi hoặc này rất nhanh chóng tan biến khi gió đông xào xạc thổi trắng đỉnh Hạc Y Phong. Vân Thư trước nay chưa từng cố ý ghi nhớ ngày sinh của mình, nhưng Khanh Chu Tuyết lại nhớ rất rõ.
Ngày ấy, sau khi Vân Thư Trần rời đi, Khanh Chu Tuyết gắp lấy một cọng rau xanh mà sư tôn đã nếm thử, lập tức sắc mặt cứng đờ, vội vàng phun ra, vậy mới biết sư tôn đã miễn cưỡng tới nhường nào.
Nàng vốn có tính kiên trì nhẫn nại, cố gắng bình tĩnh tâm trạng, luyện tập trước mặt A Cẩm hết lần này đến lần khác. Mặc dù không có năng khiếu nấu nướng, nhưng sau khi luyện tập nhiều, phần lớn các món ăn đã có thể nuốt trôi.
Đêm hôm đó trời không có tuyết rơi, trăng sáng vằng vặc.
Đồ nhi của nàng bưng món cuối cùng đặt lên bàn, ngồi đối diện, nhìn nàng ăn trước rồi mới động đũa.
Khanh Chu Tuyết tự nếm thử một miếng, mùi vị cuối cùng cũng đã bình thường.
Nàng đã có được phong cách của bản thân, mùi vị thanh đạm, giống như con người vậy. Kỳ thật Vân Thư Trần chưa từng thanh tâm quả dục đến mức đó, nàng ngược lại thích khẩu vị đậm đà hơn.
Tuy nhiên, món canh này dù không thêm nhiều gia vị, nước canh vào miệng nhạt như nước lã, bình thường giản dị, nhưng lại khiến người an yên. Nói không thích là giả dối, một người không giỏi nấu nướng, dù xuất phát từ sự quan tâm dành cho trưởng bối hay bất cứ lý do gì khác, tự tay nấu nướng, dành nhiều tâm huyết như vậy cho nàng.
Ít nhất, đó là tâm tư độc nhất vô nhị.
"Sư tôn, có ngon không?"
Vân Thư Trần ngước nhìn nàng, thấy quanh thân Khanh Chu Tuyết được phủ một lớp ánh trăng mờ ảo. Trong lòng bỗng dưng hiện lên một từ ngữ miêu tả vô cùng chính xác. Nhưng khi đối diện với nàng... dường như có chút càn rỡ, không thích hợp để dùng.
Nàng cuối cùng cũng không nói ra, ừ một tiếng, khẽ mỉm cười.
Món ngon không phải ở giữa răng và môi, mà là rơi vào trong mắt ---
Tú sắc khả xan.