Trà Dụ cảm nhận được cô đôi lúc đang nhìn mình, anh nghiêng đầu nhìn cô, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô, cả hai cứ thế mà chạm mắt nhau.

Lục Phiêu Diêu vội vàng quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh.

Đang đi thì cô chợt nghe tiếng anh nói rất nhỏ:

- Xin lỗi.

Cô cứ tưởng bản thân mình nghe nhầm, khẽ lên tiếng hỏi lại:

- Anh nói gì?

Trà Dụ lẩm bẩm gì đó, cuối cùng đáp lời cô:

- Tôi không nên ép đặt em. Nếu em muốn thì cứ ở lại quay.

Cô còn chưa hết bất ngờ thì lại nghe thấy anh nói tiếp:

- Vậy nên đừng xa cách tôi.

Lục Phiêu Diêu cúi đầu, chân cô đạp lên hòn đá nhỏ trên đường, bước chân ngày càng nhanh:

- Tôi cũng có lỗi vì hôm qua đã lớn tiếng với anh.

Lúc này trong máy quay bất ngờ xuất hiện khung cảnh chàng trai vươn tay xoa đầu cô gái, rất hài hòa.

Cô không khỏi bất ngờ khi anh xoa đầu ngay chỗ này:

- Sao thế?

Anh khẽ cười, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ, ánh mắt anh dần nhu hòa lại:

- Không có gì.

Đi ngang cánh đồng hoa cải, mùi hương quen thuộc ấy lướt ngang hai người, Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn theo hướng cánh đồng:

- Trà Dụ nhìn kìa, đẹp lắm đấy.

Anh nhìn theo hướng cánh tay cô chỉ, sau đó chuyển mắt nhìn cô:

- Ừ, đẹp thật.

Dưới ánh mắt cùng lời nói có phần mập mờ của anh, cô không biết là anh đang khen cánh đồng hoa cải hay là đang khen cô?

Chợt gió thổi một đợt mạnh, mang theo cả những cánh hoa cải mỏng manh theo.

Trà Dụ đưa tay chạm lên tóc cô, lấy xuống một cánh hoa màu vàng óng, sau đó đặt lên tay cô:

- Tặng em.

Lục Phiêu Diêu nhìn cánh hoa dập nát liền bật cười:

- Ai lại tặng một cánh hoa dập nát cho người khác chứ.

Dưới nụ cười rực rỡ của cô, Trà Dụ cũng vô ý cười theo:

- Lần sau sẽ tặng bù cho em.

Đi qua đoạn đường này, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, cả hai nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn.

Cả năm người tụ lại một chỗ, bàn xem sẽ mua những gì.

Cuối cùng, Trịnh Thần và Tự Anh sẽ mua thức ăn, còn ba người còn lại sẽ đi mua những thứ lặt vặt.

Tự Anh đưa tiền cho cô, còn không quên dặn dò:

- Có thể mua đồ ăn vặt nhưng không được mua quá nhiều.

Nhận được tiền, cả ba liền đi xung quanh thôn.

Đi ngang qua một cửa tiệm tạp hóa, Mân liền dừng bước, vươn tay kéo lấy cô.

Trà Dụ vừa quay đầu liền thấy, anh tiến đến khoác lấy vai cậu nhóc, thuận tiện đẩy tay đang kéo lấy cô xuống:

- Sao? Nhóc muốn gì?

Mân ra hiệu chỉ về phía bánh kẹo ở cửa tiệm tạp hóa, xong thì cậu nhóc liền chạy nhanh về phía trước cửa tiệm:

- Bánh này trông lạ quá.

Chủ cửa tiệm đã đi đâu rồi chỉ còn lại cô con gái chủ tiệm, cô nhóc còn đang ngồi giải toán liền ngẩng đầu nhìn:

- Bánh đó làm từ bí ngô, ăn rất ngon. Anh có muốn mua không?

Mân quay đầu nhìn cô, Lục Phiêu Diêu tiến đến:

- Bao nhiêu tiền một cái bánh bí ngô thế em?

Giá không quá đắt nhưng tiền mà bọn họ kiếm được từ việc hái nho không nhiều, cô đưa mắt nhìn cậu nhóc, mím môi lắc đầu.

Mân hiểu được liền chán nản cụp mi.

Anh đứng một bên nhìn, lúc này mới lên tiếng:

- Vậy có thể giảm xíu không?

Cô nhóc lắc đầu từ chối.

Trà Dụ lại nói tiếp:

- Hay anh dạy em làm bài tập, em giảm giá cho anh chị.

Cô nhóc nghe vậy liền rơi vào trạng thái do dự, anh biết cô nhóc sẽ đồng ý bởi lúc đi ngang tiệm anh đã thấy cô nhóc không làm được bài.

Còn anh, Trà Dụ tự hào ngoài năng lực bản thân thì chính là đầu óc.

Nói thật, trong học tập, anh không xưng bá thì cũng chính là thần.

Cuốn bài tập toán thoáng chốc đã được anh giải xong, cô nhóc nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Bài tập mà cô nhóc giải từ hôm qua tới giờ cuối cùng cũng giải xong, mà anh giảng bài còn dễ hiểu hơn thầy giáo dạy trong trường nữa.

Cuối cùng miếng bánh bí ngô được mua với giá bằng phân nửa giá gốc liền nằm ngay ngắn trên tay Mân, cậu nhóc vui vẻ ăn miếng bánh.

Lục Phiêu Diêu cũng không ngờ anh lại có khả năng thuyết phục người khác như vậy.

Quên mất, cô cũng từng bị anh thuyết phục kia mà.

Trà Dụ như hiểu cô đang bất ngờ chuyện gì, anh cười nói:

- Đừng quên diễn viên chỉ là nghề tay trái tôi thôi. Tôi là thương nhân đấy, mà kĩ năng đầu tiên của thương nhân chính là thuyết phục người khác.

Lục Phiêu Diêu vươn ngón cái về phía anh:

- Đỉnh, đỉnh.

Anh phì cười:

- Quá khen, quá khen.

Hai người sánh vai với nhau, mỗi lời người này nói đều được người kia đáp lời, hòa thuận đến mức người bên ngoài không chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người được.

Mân gặm lấy miếng bánh cuối cùng, vừa ngẩng đầu thì thấy hai người đang cười cười nói nói với nhau khiến cậu cứ có cảm giác bản thân là bóng đèn xuất hiện giữa cuộc hẹn hò của hai người họ.

Cậu nhóc tính vươn tay gãi tóc thì chợt nhớ tay vừa ăn bánh xong liền ngậm ngùi buông tay xuống.

Cậu cứ cảm thấy giữa Trà Dụ và Lục Phiêu Diêu có gì đó lạ lạ, hình như từ lúc hai người đi từ nhà đến thôn thì hai người có vẻ thân thiết với nhau hơn lúc ban đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play