Lục Phiêu Diêu vô ý thức lùi một bước, cô vươn tay sửa lại mái tóc bị gió thổi:
- Mọi người đi trước đi. Em tự nhiên muốn đi bộ cho có sức khỏe.
Mân nghe vậy liền há hốc mồm:
- Hả?
Trái với cậu nhóc, anh đứng ra khỏi xe đạp rồi mang xe đến dựng trước cửa nhà:
- Vậy tôi đi bộ cùng em ấy.
Cậu nhóc còn muốn khuyên nhủ cô lên xe cậu chở thì đã bị Tự Anh cùng Trịnh Thần lôi đi.
Trên đường đạp xe, Mân nhíu mày thắc mắc:
- Chúng ta để họ ở lại có sao không?
Tự Anh khẽ bật cười:
- Thằng nhóc ngốc. Hai người đó đóng chung phim thì phải để họ có thời gian tuyên truyền couple chứ.
Bên này, người quay phim lật đật chạy theo anh và cô.
Dù máy quay không thấy họ nói chuyện gì với nhau nhưng khung cảnh cũng khá hài hòa, chủ yếu là do nhan sắc họ quá hợp, quá đỉnh.
Nhưng mọi chuyện không như mắt ta nhìn thấy.
Hai người họ không phải là không nói chuyện, mà là họ nói kín đến mức máy quay và người xem không phát hiện ra.
Trà Dụ một tay đút túi quần, lưng thẳng chân thon, từng bước đều toát ra khí chất ngạo nghễ.
Lục Phiêu Diêu cũng thấy vậy, chính sự kiêu ngạo của anh khiến cô nhiều lúc không thoải mái.
Nhưng anh vốn dĩ nên kiêu ngạo, một người vốn sinh ra từ vạch đích, mọi chuyện đối với anh dường như rất dễ dàng, anh chắc là chưa từng trải qua chuyện gì đau buồn đâu nhỉ?
Lục Phiêu Diêu thầm nghĩ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT