Sau khi phóng ra đàn con cháu của mình, Trà Dụ đưa tay nắm lấy người anh em của mình, rút nó ra khỏi người Lục Phiêu Diêu, bên trong như cố níu giữ thứ vật cứng lại, anh lèm bèm:

- Thật chặt.

Lục Phiêu Diêu vốn đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, thấy anh đem vật cứng rời khỏi liền nắm lấy tay anh:

- Đừng rút, tôi còn muốn...

Lửa nóng trong lòng anh vốn hơi hạ nhiệt liền bị câu nói này của cô làm bừng lên, anh mắng:

- Khốn kiếp.

Trà Dụ vốn sinh ra trong gia đình cũng hơi truyền thống, được dạy dỗ nghiên khắc khiến anh ít ra khi mắng mỏ người khác, đây là một trong số ít lần anh buông lời mắng.

Anh trực tiếp ôm cô lên treo trên người mình, giống tư thế ẵm em bé, vật cứng của anh nương theo lối cũ liền dễ dàng chui tọt vào bên trong, Lục Phiêu Diêu thoải mái đến ngân nga.

Trà Dụ chợt nghĩ đến một trò đùa, anh đỡ thắt eo cô, từng bước xuống giường, chậm chạm đi về phía phòng tắm.

Theo mỗi bước chân của anh thì vật cứng ấy lại va chạm vào điểm nhạy cảm của cô, Lục Phiêu Diêu vừa sướng vừa không chịu được kích thích, tiếng cô nức nở vang lên.

Dừng trước tấm kính bự được đặt trong phòng tắm, Trà Dụ đổi thế xoay người cô hướng ra ngoài, Lục Phiêu Diêu vì thế mà đối mặt với chính bản thân ở trong gương.

Cơn mơ hồ do thuốc một phần vơi đi, cô thẫn thờ nhìn bản thân mình trong gương.

Cô gái trong gương với hai mắt đậm tình, nước mắt ướt đẫm cả lông mi, môi đỏ bừng, trên cằm còn thoáng dấu vết của nước bọt. Trên cơ thể cô gái đâu đâu cũng là vết dâu tây đỏ, nhiều nhất là ở đôi gò bồng đảo.

Trái ngược với cô gái, người đàn ông phía sau cô vẫn giữ thanh tỉnh nhưng hai mắt anh ta sâu thẳm, cất giữ một luồng ham muốn nặng nề, trên người anh ta còn lưu lại vết răng của cô.

Ở nơi hai người gắn kết đã ướt nhẹp, tiếng ọp ẹp vang lên khiến Lục Phiêu Diêu mặt đỏ tai bừng, cô cuống quít:

- Trà Dụ, mau dừng lại, dừng lại đi.

Anh nhìn cô vì xấu hổ mà không ngừng giãy giụa, bản thân lại vui thích bật cười. Anh đẩy hông, vật cứng đâm vào nơi sâu nhất của cô, sau đó liền nằm yên bất động.

Bên trong bụng Lục Phiêu Diêu hàm chứa một vật to cứng khiến cô khó chịu:

- Rút nó ra đi.

Anh lắc đầu.

Chỉ chốc lát sau, cô chịu không nổi mà âm thầm ngọ nguậy eo nhỏ, bên trong như bị hàng ngày con kiến cắn khiến cô ngứa ran, muốn được đâm mạnh vào...

Trà Dụ thấy được sự biến hóa của cô, thấy được động tác nhỏ của cô, anh khẽ nói:

- Hư hỏng!

Nói rồi anh đẩy hông mạnh, vật cứng vừa lui ra một phần ba liền chui tọt vào trong, chuyển đổi mạnh mẽ như muốn đâm xuyên qua bụng cô.

Lục Phiêu Diêu nào ngờ được anh lại làm thế, bị đâm quá mãnh liệt khiến cô như bay thẳng lên mây:

- Sắp ra rồi. Tôi...ra...

Luồng nước nóng ấm tưới lên cậu em của anh, hai bên co bóp chặt lấy vật cứng như muốn ngăn vật cứng ấy chuyển đổi nhưng anh dễ gì tha cho cô. Trà Dụ trực tuyến đâm thẳng, vượt qua cản trở do cô bé gây ra, đâm vào nơi nhạy cảm liên tục.

Lục Phiêu Diêu vừa mới lên mây liền từ trên mây rơi xuống, lại như muốn bị anh mang lên lại, thay đổi nhanh đến mức cô chịu không nổi, ú ớ không thành lời.

Thả ra luồng dịch trắng, anh mới nhẹ nhàng rút vật cứng ra khỏi người cô.

Bên trong cô bé như bị mất thứ ngăn chặn liền tuôn ra luồng dịch trắng.

Trà Dụ tặc lưỡi, ôm cô đặt lên thành bồn tắm, để cô dựa lưng vào tường, ngón tay anh len lỏi vào bên trong khe nhỏ đào bới.

Lục Phiêu Diêu ngưởng cổ, móng chân co quắp lại:

- Đừng...

Anh đưa tay vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng như đang an ủi:

- Phải đem chúng ra khỏi người cô, để tôi rửa sạch nào.

Nói rồi anh lại tiếp tục bới móc, nhưng càng chạm thì nước càng tuôn ra nhiều, Trà Dụ bất lực nhìn cô:

- Phiêu Diêu, cô không muốn bị đâm nữa thì ngoan ngoãn tí nào.

Lục Phiêu Diêu bĩu môi, đây là phản ứng cơ thể thì làm sao cô kiềm lại được.

Cô bé nương theo tay của Trà Dụ mà không ngừng co bóp như muốn nuốt tay anh vào trong, anh cố gắng cho càng vào sâu để đem đống anh em của mình ra ngoài:

- Thật tham ăn.

Đem mãi mà không hết, Trà Dụ thở dài liền túm lấy vòi sen, bật lên hướng về phía cô bé của Lục Phiêu Diêu.

Cô vì hành động của anh mà giật bắn người, luồng nước ấm ấy chui tọt vào bên trong khiến cô cảm giác như bụng mình đang bị no nước:

- Anh làm gì thế!!?

Trà Dụ nhàn nhạt đáp:

- Rửa sạch.

Anh tắt vòi sen, vươn tay ấn lên phía bụng đang hơi nhô nhô lên của cô, dưới tác động của anh, nơi cô bé ấy liền phun ra đống nước có lẫn dịch trắng, lúc này Trà Dụ mới hài lòng.

Còn Lục Phiêu Diêu vì kích thích cùng mệt mỏi mà thiếp đi, anh tắm sơ cho cô cùng bản thân, sau đó ẵm cô về phía giường.

Trà Dụ đặt cô nằm trong lòng mình, anh phủ tấm chăn che lấy cơ thể hai người, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt.

Vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần xíu, nào ngờ anh thế mà lại vô tình ngủ thiếp đi.

Một trong những giấc ngủ hiếm hoi mà anh không cần xài tới thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play