Gương mặt Lục Phiêu Diêu đỏ bừng, hai mắt mơ mơ màng màng, môi đỏ bị cô cắn sưng lên như quả anh đào vừa chín tới đầy mọng nước.

Làn da vốn trắng nõn nay đã ửng hồng nhẹ, hai chân cô còn ma sát lẫn nhau.

Trà Dụ vừa đi đến cạnh cô thì đã bị cô kéo sát lại gần. Anh chống tay xuống giường, hai mắt âm trầm nhìn cô:

- Lục Phiêu Diêu, em nhìn tôi.

Cô ngoan ngoãn nâng mắt nhìn anh, đôi mắt vốn trong sáng nay như sa vào hũ mật tình, anh biết cô bị người ta bỏ thuốc rồi:

- Em nói tôi là ai?

Lục Phiêu Diêu nhìn anh, khóe môi xả ra một nụ cười nghịch ngợm:

- Trà Dụ, anh là Trà Dụ.

Dưới hô hấp mãnh liệt của cô, cơ thể đang bình tĩnh của anh liền nổi hứng:

- Em muốn tôi sao?

Cô nghe vậy liền liên tục gật đầu:

- Muốn, muốn. Cơ thể...ngứa quá...

Trà Dụ vươn tay luồn ra sau lưng cô, đẩy nhẹ khóa áo:

- Không được hối hận đâu đấy. Đây là do em chủ động.

Mỡ đã dâng tới miệng, anh dại gì mà không há miệng ăn.

Dù biết khi cô tỉnh dậy sẽ tức giận nhưng biết sao được? Đây là do cô ép anh mà.

Nơi đũng quần anh sớm đã sưng to tới mức đau vì trướng, nhưng anh không thể đâm vào liền được.

Trà Dụ nhấc bổng cơ thể cô lên ngồi trên đùi anh, để đầu cô tựa lên vai anh.

Đôi gò bồng đảo nằm trong tay anh, chúng to tới mức bàn tay anh nắm không vừa, chợt có viên kẹo dẻo ngoi lên giữa khe ngón tay của anh, Trà Dụ khẽ cười, chuyển hướng sang mân mê viên kẹo dẻo ấy.

Nữ nhân vì hành động của anh mà không ngừng ngọ nguậy, vô tình cọ trúng cậu em nhỏ của anh.

Trà Dụ giật bắn người, anh vươn tay đánh thẳng vào đôi quả đào của cô:

- Ngoan nào.

Lục Phiêu Diêu đã lớn rồi mà lại bị đánh như con nít khiến cô vừa thẹn vừa ngại, há miệng ngậm lấy điểm hồng hồng trên ngực anh.

Anh vốn không ngờ cô dám làm vậy, Lục Phiêu Diêu khi say quả thật hư hỏng hơn bình thường.

Nơi nhạy cảm của anh bất ngờ bị vòm họng nóng ấm của cô ngậm vào, chiếc lưỡi linh hoạt ấy trêu chọc điểm nhạy cảm, lâu lâu còn phát ra tiếng nút đầy thẹn thùng.

Trà Dụ làm sao để thua được, anh dùng tay se se viên kẹo dẻo của cô khiến chúng càng cứng hơn, cảm nhận nơi cậu bé mình như bị thứ nước gì nhiễu xuống, anh liền đẩy hông, khiến cậu nhỏ anh trực tiếp chào hỏi cô bé của Lục Phiêu Diêu.

Dường như cảm thấy nơi đó đủ ẩm ướt hoặc là do anh nhịn không nổi nữa, Trà Dụ liền phóng người anh em của mình chui vào trong khe nhỏ.

Khe nhỏ ấy bất ngờ bị xâm nhập liền dùng sức co bóp lấy vật cứng, Trà Dụ vươn tay nắm lấy eo cô, kéo cô ngồi thấp xuống, người anh em của anh liền đâm vào nơi sâu nhất của cô.

Khóe mắt Lục Phiêu Diêu hiện lên tình dục mị hồng, nước miếng cũng từ trong khóe miệng mà chảy ra, thấp ướt bả vai anh.

Trong căn phòng vang lên tiếng va đập giữa hai cơ thể cùng tiếng kêu mềm mại yêu kiều, không ngừng cầu xin nam nhân tha thứ lại như đang cổ vũ khích lệ.

Trà Dụ vì giọng cô mà động tình, lâu lâu thấp giọng kêu lên một tiếng.

Vật cứng của anh cứ thâm nhập vào khe nhỏ ấy, lúc nhấc ra liền bị thịt bên trong khe nhỏ bao lấy như không muốn cho anh rời khỏi.

Trà Dụ nhìn cô không ngừng há hốc miệng, hai mắt mê mang, anh bất chợt muốn trêu đùa nên thả chậm tốc độ.

Lục Phiêu Diêu vốn đang trên mây làm sao chịu được tốc độ thả chậm của anh. Mặc dù lúc làm chậm khiến cô dường như hình dung ra cậu em của anh đang trong cơ thể mình, dường như bên trong cô đang dần dần biến thành hình cậu em của Trà Dụ.

Lục Phiêu Diêu hối thúc anh:

- Trà Dụ...nhanh lên chút...có được không?

Anh vươn tay đỡ lấy eo cô, bản thân chuyển hướng nằm xuống giường:

- Phiêu Diêu ngoan, em đâu thể hưởng mãi. Phải làm thì mới ra được.

Lục Phiêu Diêu trần trụi ngồi trên anh, bên trong chứa vật cứng của anh, cô như bị đôi mắt anh nhìn xuyên thấu.

Trong khi trên người cô không chỗ nào là sạch sẽ, đâu đâu cũng là vết dâu tây đỏ do anh để lại. Còn Trà Dụ, ngoài khúc dưới không mặc gì, chiếc áo sơ mi ấy bị ướt một mảng thì cả người anh nào có vết tích gì

Lục Phiêu Diêu như không cam lòng, cô cuối đầu hôn lên cổ anh, hôn lên yết hầu của anh khiến anh phát ra âm thanh.

Cô há miệng ngậm lấy xương quai xanh của anh, xé rách chiếc áo sơ mi xám tro, lộ ra cơ thể trần của anh. Từng nơi trên người anh dường như đều bị cô gặm cắn, ở xương hàm còn có vết răng của cô hiện rõ.

Lục Phiêu Diêu đong đưa eo nhỏ, lúc nhấc người lên, lúc hạ xuống để vật cứng ấy đâm vào trong. Cô thoải mái bao nhiêu thì anh nhẫn nhịn bấy nhiêu.

Vốn muốn trêu chọc cô, nào ngờ người chịu khó lại là anh. Với tốc độ của cô chỉ khiến anh tức chết chứ không thoải mái.

Trà Dụ vươn tay đè bả vai Lục Phiêu Diêu, đẩy cô ngã xuống giường, biến thành tư thế nam thượng nữ hạ.

Vật cứng liên tục đâm vào sâu bên trong, khai phá vùng đất nhạy cảm nhất của nữ nhân. Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng mạnh, khiến cô không ngừng kêu than.

Ở nơi hai người đang vận động đã sớm là một bãi dịch thể trắng đục...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play