Cuối cùng Diệp Phong cũng biết được lí do vì sao Tô Duệ có thể ở nhà mình lâu đến như vậy mà không có điều tiếng gì. Anh cũng không ngờ mình vậy mà lại là người gián tiếp đem em trai dồn vào bế tắc. Mặc dù biết tất cả nhưng Diệp Phong lại không cách nào nói cho Diệp Châu biết được. Nếu như hắn biết nhất định sẽ nghĩ mọi người đối với hắn như một món đồ mua bán, lúc đó có khi tâm trạng hắn sẽ càng trở nên tồi tệ hơn nữa.

Thời gian này Phí Dĩnh thấy Diệp Phong lúc nào cũng cau mày đăm chiêu thì cũng sốt ruột đứng ngồi không yên. Cậu nghĩ chắc chắn là nhà họ Lý lại có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra trong nội bộ rồi. Nếu là vậy thì cậu cũng không tiện hỏi vì dù sao thì đó cũng là chuyện nhà người ta.

"Phong! Sao vậy?"

"Không có gì."

Cho dù hiện tại hai người đã trong một mối quan hệ nhưng chung quy chuyện kinh doanh của gia đình cũng không thể tùy tiện nói ra được. Diệp Phong đau đầu tìm ra cách giải quyết cho toàn vẹn đôi đường nhưng mà có vẻ như sẽ rất khó. Anh muốn làm cách nào đó để có thể đem Diệp Châu vực dậy vừa có thể lèo lái được cơ nghiệp của gia đình mà không cần phải đem hạnh phúc cả đời của em trai mình ra đánh đổi.

"Anh Anh sao rồi? Nó vẫn chưa về nông trại phải không?"

"Em nghĩ nó vẫn còn đợi Diệp Châu cho nó một lời giải thích. Tính nó cứng đầu lắm, còn chưa biết được sự thật thì nó chưa chịu đi đâu."

"Vậy cũng tốt, Diệp Châu nó cần có một cơ hội để giải thích mà."

Hai người im lặng một lúc thì cũng rất tự nhiên mà chuyển sang việc chính của mình. Diệp Phong ôm lấy Phí Dĩnh sau đó đè cậu ở dưới thân mình làm đủ rèo âu yếm.

"Phong..."

"Mấy ngày rồi...em không thấy nhớ sao?"

"Có! Nhưng mà...ư...chúng ta..."

Phí Dĩnh thường sẽ không thể nói được hết lời mình bởi vì Diệp Phong hành động rất nhanh. Anh không giống với Diệp Châu, mỗi lần ở trên giường đều phải xem thái độ của Phí Anh mà làm. Trái lại anh còn rất chủ động, gần như là người chiếm ưu thế ở trên giường vậy nên Phí Dĩnh mỗi lần lâm trận thì mặt mày đều tái đi.

"Anh có thể làm nhẹ một chút không?"

"Mạnh quá à? Anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Không...không phải...ý em là...ý em là...có thể làm một lần rồi dừng được không? Mỗi lần làm xong em đều rất là đau lưng, hôm sau đi làm không nổi đâu."

Diệp Phong nhìn Phí Dĩnh khẽ cười sau đó gật đầu đồng ý. Mà Phí Dĩnh thừa biết cái gật đầu này thì hai lần chính là tối thiểu.

Chỉ mới trải qua một thời gian rất ngắn xác nhận mối quan hệ này mà Phí Dĩnh gần như là một người khá phụ thuộc vào chuyện giường chiếu với Diệp Phong. Nói ra thì có vẻ hơi xấu hổ đó nhưng mà cách một ngày không được anh âu yếm thì cậu lại bứt rứt ngứa ngáy rất khó chịu.

"Anh..."

"Ừm..."

"Sau này...mỗi ngày..."

"Được!"

Phí Dĩnh còn chưa nói ra hết câu thì Diệp Phong đã trả lời như thể anh đã biết câu hỏi của cậu là gì. Như vậy mới xấu hổ đó, suy nghĩ của mình mà để người ta đọc được luôn.

"Em không phải như vậy đâu..."

"Không sao cả, đã lớn tuổi rồi thì chuyện đó là bình thường. Nếu là anh thì anh sẽ yêu cầu một ngày làm hai ba lần."

"Anh...trâu bò à?"

"Chắc vậy, anh muốn làm mỗi ngày để cái mông này sẽ đầy đặn hơn một chút nữa. Hà...chỉ cần không một ai biết thì chúng ta có thể sống như thế này cả đời mà khong cảm thấy có lỗi."

Diệp Phong nói như vậy như trong lòng rồi bời hết cả. Nhìn thấy tấm gương đi trước của Diệp Châu và Phí Anh cho nên anh và Phí Dĩnh lại hèn nhát lựa chọn điều này. Tất nhiên là ai khi yêu cũng muốn được ở cạnh người mình yêu đến hết đời. Ai mà chẳng muốn được khoe khoang người mình yêu, thế nhưng nếu như cái công khai đó khiến họ nhận lại kết cục thê thảm thì họ thà cứ như vậy ở trong bóng tối yêu nhau.

"Một lát anh đi đón ba mẹ con nhỏ Tô Duệ sao?"

"Ừ...thực sự đau đầu quá, cái này thật giống như người ta tới bắt vạ gia đình anh vậy. Diệp Châu nó cũng cứng đầu không chịu ra khỏi phòng, nó thà chết cố thủ chứ không chịu cùng nhà họ nói chuyện hôn sự."

Nói tới đây thì cả hai đều thở dài, họ cũng đang yêu đương lệch lạc cho nên thấy tấm gương trước mặt của mình quá tàn tạ thì không cách nào vui nổi.

"Em nghĩ là chúng ta nên dừng lại đi, em cảm thấy em không đủ can đảm giống hai đứa nó. Nếu như gặp chuyện như vậy em nhất định sẽ không có dũng khí đối mặt đâu."

"Đã như vậy rồi mà em muồn dừng lại sao? Chúng ta dừng lại thì sẽ làm cái gì? Sẽ mỗi ngày giả vờ như chưa từng có gì với nhau sao? Thậm chí còn đã ăn nằm thế này..."

"Nhưng mà thực sự là em luôn cảm thấy có lỗi. Em phải làm sao mới được? Em vừa muốn tiếp tục lại vừa cảm thấy hối hận vì đã không thể kìm hãm được mình mà đến với anh. Em cũng không muốn trốn tránh chị Tiểu Nhiệm cả đời, em không thể đối mặt với chị ấy nếu như chúng ta cứ ở sau lưng chị ấy như thế này."

Diệp Phong nhìn kéo nhẹ đầu Phí Dĩnh tựa lên vai mình sau đó mới nhẹ nhàng mà nói.

"Anh biết là em đang nghĩ điều gì và cảm thấy khó xử như thế nào bởi vì anh cũng như vậy. Dĩnh! Anh không thể quay lại được, anh không thể giả vờ như chúng ta chưa từng có gì được. Anh đã nhẫn nhịn rất lâu, cứ nghĩ là có thể giả vờ cả đời nhưng mà anh lại không thể chiến thắng được. Anh có lỗi với em, có lỗi với Tiểu Nhiệm nhưng mà chúng ta chỉ là tạm thời dừng lại thôi được không? Em đừng nói là chấm dứt, anh không làm được đâu."

"Từ bao giờ?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện anh thích em, em thực sự muốn biết là nó đã bắt đầu từ khi nào. Liệu có bắt đầu trước khi chị Tiểu Nhiệm bước vào cuộc đời anh không?"

Diệp Phong nghe câu hỏi này thì chỉ biết tự mình cười nhẹ một cái rồi rất thong thả mà trả lời.

"Cũng lâu rồi đấy, anh đã trả lời rồi mà."

"Lâu hơn Diệp Châu không?"

"Lâu hơn nhiều...nhưng mà anh thì không giống như nó, anh cũng rất sợ bão táp. Có thể là trước khi Tiểu Nhiệm đến anh đã thích em rồi. Cái ngày mà anh nói em hãy đến trường đại học của anh đi anh thực sự đã muốn chúng ta bắt đầu ở một nơi xa, cha mẹ không biết."

Phí Dĩnh nghe đến đó thì lại thở dài nuối tiếc vì ngày tháng đó cậu đã ngây thơ đến mức chẳng nhận ra bất cứ điều gì.

"Vậy tại sao khi em đến anh lại không làm như thế?"

"Bởi vì ngày mà em đến em đã nói em xem anh như anh trai ruột cho nên anh lúc đó cảm thấy suy nghĩ của mình rất biến thái và tồi tệ. Anh thực sự không thể đem người đáng là em trai của mình nói chuyện yêu đương."

"Thế tại sao bây giờ anh lại thế này? Sao anh lại không làm thế nữa?"

Diệp Phong nhìn Phí Dĩnh một lúc sau đó mới nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

"Bởi vì anh biết Dĩnh cũng không còn muốn làm em trai của anh nữa. Chúng ta đạ tự vượt qua bức tường anh em đó rồi, nhưng mà là vượt qua lúc chúng ta đã sắp bắt đầu một cuộc đời khác cho nên mới cảm thấy dằn vặt như vậy. Sau này trách nhiệm anh sẽ chịu bởi vì suy xét đến cùng anh vẫn là người tạo ra mọi thứ."

Phí Dĩnh không nói gì mà nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt của Diệp Phong mà hôn. Cậu hành động rất khẽ, cảm giác như đang rất nâng niu tình yêu tội lỗi đến muộn của mình.

"Không hiểu sao mà em vẫn cứ thích ở với anh như vậy. Em càng dằn vặt lại càng muốn được ở với anh, hức...ở phía sau thực tình cũng không cần anh chịu trách nhiệm nhưng mà nếu không có anh thì lại chịu không nổi."

"Nói cái gì mà ngốc dữ vậy không biết nữa."

"Em...em không biết nữa, hiện tại em chỉ muốn như thế này thôi. Em mỗi ngày đều nhắc nhở chính mình không được quên là em là người thứ ba nhưng mà...hức...em lại trở thành loại người mà em ghét. Em lại làm người thứ be xen vào chuyện tình cảm của anh. Vậy nên em đã suy nghĩ rằng phải kết thúc đi, phải kết thúc đi...huhu..."

Diệp Phong nhắm nghiền mắt lại sau đó thở mạnh một cái như muốn trút bỏ những mâu thuẫn trong lòng mình, nhưng vẫn không được.

"Anh đã nói rồi, chúng ta có thể tạm dừng để bình tĩnh lại, anh thực sự không thể chấm dứt. Anh sẽ giải quyết chuyện này vì đó là trách nhiệm của anh."

Hai người bắt đầu cũng nhẹ nhàng mà tạm dừng như vậy cũng thực sự nhẹ nhàng không kém. Tạm dừng ở thời điểm này là tốt nhất, có thể toàn tâm toàn ý mà thu xếp cho gia đình của mình. Cả hai nhà Lý - Phí bây giờ đều là một mớ hỗn loạn, đi đến đâu cũng thấy nặng nề.

Buổi chiều đến Diệp Phong cũng phải nghe theo lời ba Lý mà ra sân bay đón nhà họ Tô. Khác với những lần gặp mặt trước, lần này anh có vẻ rất không hài lòng với họ. Cảm giác giống như sắp sửa đem Diệp Châu ra làm một món đồ trao đổi qua lại khiến anh thập phần khó chịu.

"Chú Tô, dì Tô hai người có muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần đâu, chúng ta mau trở về nhà cháu luôn đi, dì nóng lòng gặp Duệ Duệ quá."

Lời này vừa thốt ra đã khiến Diệp Phong cảm thấy có gì đó muốn bài xích. Nhớ con gái nhiều đến như vậy mà gần một năm qua con mình ở nhà người khác lại chẳng có lấy một câu nói nào cho tử tế.

"Một năm này không thấy dì trở về thăm con bé, không biết nó có nói cho hai người biết là nó sống ở đâu hay không?"

Ba của Tô Duệ nhìn thái độ của Diệp Phong thì có chút chột dạ mà đánh trống lảng sang chuyện khác.

"Thôi nào chúng ta mau trở về thôi, bay chặng dài đúng là rất mệt."

Diệp Phong miễn cưỡng đem hành lí của họ chất lên xe sau đó cũng rất nhanh gọn mà một đường quay trở về nhà họ Lý. Hai bên cha mẹ gặp nhau thì bày ra đủ loại giao tiếp, giống như là thân thiết với nhau lắm vậy. Sự xuất hiện của họ ở nơi này càng khiến Tô Duệ như hổ mọc thêm cánh, tự tin hơn hẳn.

"Ba mẹ đi đường xa rồi để con mang hành lí lên cất."

Mẹ Lý thấy Tô Duệ biết điều như thế thì tỏ vẻ vô cùng hài lòng mà hướng mẹ của cô ta khen ngợi.

"Con bé vừa xinh lại còn lễ phép, đúng là không chê vào đâu được."

"Chị quá khen rồi, chuyện của hai đứa tụi nó đúng là nằm ngoài dự tính. Hôm nay chúng tôi về đây cũng là muốn bàn bạc chuyện này tránh để người ta nhìn vào dị nghị."

"Sao lại thế được, con bé nó tốt như vậy Diệp Châu nó có phúc lắm mới cưới về tay được đấy."

Người lớn nói chuyện một hồi cũng không thấy Diệp Châu đâu. Nhà họ Lý thì không nói làm gì nhưng mà nhà họ Tô thấy tình hình này đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

"Diệp Châu đâu? Sao từ nãy tới giờ không thấy nó ra chào chúng ta nhỉ? Cái thằng bé này tính tình vẫn như vậy sao?"

Ba Lý nghe cha mẹ Tô Duệ trách Diệp Châu như vậy thì nóng mặt nhìn Diệp Phong mà nói khẽ.

"Gọi nó xuống đây ngay cho ba."

Diệp Phong không phản kháng được nên đành phải nghe theo lời ba mình lên gọi Diệp Châu xuống. Có điều hắn tuyệt đối ngoan cố không chịu mở cửa, quyết tâm giả chết mới thôi.

"Diệp Châu! Mở cửa cho anh đi, trước sau gì cũng phải đối mặt. Mau xuống dưới nhà nói chuyện với họ, dù sao thì họ cũng là người lớn không thể cư xử lỗ mãng được. Nghe lời anh hai mở cửa đi."

Diệp Châu cũng là vì không muốn Diệp Phong phải khó xử cho nên đành miễn cưởng ra mở cửa.

"Họ tới rồi sao? Bao nhiêu lâu này chẳng thấy đả động gì cả, bây giờ lại trở về nhanh như vậy làm gì?"

"Ba nói mày xuống nhà chào hỏi bọn họ. Nghe lời anh đi, cho dù có không muốn cũng không cần ở ngay lúc này mà làm cho ba mẹ khó xử. Trước xuống chào hỏi người ta một tiếng, còn vấn đề sau này thì từ từ nói sau cũng được."

Diệp Châu thở dài chán nản nhưng rốt cuộc cũng nghe theo lời Diệp Phong mà gặp mặt người nhà họ Tô. Sau khi hoàn thành xong thủ tục chào hỏi các thứ thì phải tỏ ra vui vẻ cùng người lớn nói chuyện. Hắn từ đầu tới cuối không nói một câu nào mà chỉ gật đầu rồi lại lắc làm cho bầu không khí thêm phần ngột ngạt.

Bữa cơm đãi khách qua một lúc cũng chuẩn bị xong, hai bên cha mẹ rất niềm nở mà ngồi vào bàn. Đương nhiên nhân vật chính của ngày hôm nay chắc chắn là Diệp Châu và Tô Duệ cho nên không thể thiếu được.

Diệp Châu bị ép ngồi bên cạnh Tô Duệ thì trong người bắt đầu cảm thấy khó chịu, trên mặt không có lấy một tia vui vẻ. Ba Lý thấy hắn như vậy thì đâm ra nóng nảy mà răn đe hắn ngay trong bữa ăn.

"Mày lại như thế nào kia? Có phải muốn chọc cho tao tức chết có phải không?"

Diệp Phong thấy tình huống này không ổn cho nên ở một bên khẽ nhắc nhở Diệp Châu.

"Diệp Châu! Ăn cơm đi..."

Diệp Phong còn chưa nói xong ý của mình thì đã thấy Tô Duệ gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong bát của Diệp Châu, giọng điệu hết sức nhu mì.

"Anh ăn cái này đi, sức khỏe anh dạo này không tốt cho nên em đặc biệt nấu cho anh."

Diệp Châu thấy Tô Duệ gắp miếng thức ăn bỏ vào trong bát mình thì bỗng nhiên có cảm giác muốn nôn. Hắn trong thời gian này triệt để chứng kiến được bộ mặt giả tạo của người yêu cũ, nhưng không cách nào có thể nói cho ba mẹ hắn nghe được. Hai người bọn họ chính là ao ước hắn cưới Tô Duệ này đến không còn nghĩ đến cái gì nữa.

Mới ban đầu Diệp Châu còn động vài đũa, sau khi Tô Duệ bỏ miếng thức ăn kia vào thì hắn triệt để buông luôn không thèm động nữa. Hành động này lọt vào mắt của cha mẹ hai bên thì vô cùng phản cảm cho nên không tránh khỏi lời qua tiếng lại.

"Diệp Châu! Cháu đây có phải là không nể mặt chúng ta có phải không?"

Diệp Châu nghe mấy lời trách móc này thì cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hắn cho rằng mình không nhất thiết phải ngồi đây để cùng bọn họ nói chuyện trên trời cho nên cũng không kiêng nể mà đáp.

"Là do ba mẹ cháu muốn chứ cháu không muốn. Từ đầu tới cuối mọi người đều đã sắp đặt sẵn cả rồi cơ mà, lẽ nào bây giờ lại muốn đổi trách nhiệm qua cho cháu hay sao?"

"Diệp Châu! Mày đang nói ngông cuồng cái gì? Mày có biết đây là ai không hả?"

Diệp Châu dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn qua phía Tô Duệ sau đó mới hướng ba mẹ cô ta mà nói.

"Con đương nhiên biết, hai bác đây ngày trước dứt khoát từ chối con chạy theo con gái mình. Sống chết mang người đó đi với lý do là con hoàn toàn không xứng với con gái họ. Ngày đó con không xứng lẽ nào bây giờ xứng sao?"

"Cậu..."

"Bác trai đừng vội, cháu còn chưa nói hết đâu. Bao nhiêu năm như vậy bác nghĩ cháu còn dành tình cảm cho con gái bác nhiều đến thế nào mà có thể tự tin giống như cháu sắp sửa sẽ gọi hai người là cha mẹ vậy?"

Ba mẹ Lý thấy Diệp Châu không phép tắc như thế thì như ngồi trên đống lửa.

"Mày câm miệng lại ngay, thằng mất dạy này."

Diệp Châu mặc kệ những lời mắng chửi từ phía cha mẹ mình mà cố chấp nói ra hết thảy những thứ mà hắn không muốn khuất phục.

"Con là một đứa mất dạy, hỗn xược như vậy cho nên con không xứng đáng với người ngồi bên cạnh con đâu."

"Xin lỗi hai bác nhưng cháu không cách nào cùng Tô Duệ nhà hai người đứng ngang hàng được. Vẫn là mong hai bác tìm một người khác xứng đáng với đức hạnh của cô ấy hơn."

Nói rồi Diệp Châu giống như không có chuyện gì mà cúi đầu chào mọi người rồi tự mình rời khỏi bàn ăn trước. Tô Duệ suốt cả một bữa cơm nghẹn đến không cách nào mở miệng nói được câu nào mà chĩ ngồi ở đó diễn ra một màn nước mắt. Nước mắt cô ta cứ như vậy mà rơi khiến người lớn ai cũng cảm thấy đây đúng là một bữa cơm bẽ mặt, ê chề.

Mẹ của Tô Duệ cho dù thế nào cũng là không chịu được khi thấy con gái mình ở nhà người ta bị hắt hủi như vậy thì nóng nảy buông đũa. Còn ba Lý và ba của Tô Duệ thì cảm thấy thanh danh của mình cứ như vậy bị một tên tiểu tử phá nát. Hơn nữa còn đinh ninh là kế hoạch mình soạn sẵn sắp tiêu đời rồi cho nên đồng loạt dồn tức giận lên người Diệp Châu.

"Anh Lý! Tôi cảm thấy con trai anh đối với chúng tôi không có lấy một phần kính trọng. Cái này tôi không muốn làm lớn chuyện đâu nhưng mà anh cũng nên xem lại cách dạy dỗ con cái của mình, tránh để mấy chuyện hay ho này truyền ra ngoài người ta chê cười. Hơn nữa con gái tôi không phải là món hàng ngoài chợ muốn đụng là đụng. Anh nói xem con trai anh nó làm ra cái loại quan hệ gì với con tôi, hiện tại còn tỏ ra thượng đẳng như thế? Tôi cần một câu trả lời nếu không tôi sẽ không để yên đâu. Bữa cơm này coi như chúng tôi xui xẻo không thể nuốt nổi rồi. Chào anh chị! Chúng tôi trở về khách sạn."

Ba Lý nổi cơn giận đến không khống chế được nữa mà bỏ một mạch lên phòng của Diệp Châu tìm hắn. Diệp Châu gần như biết được kết quả sẽ như thế cho nên cũng rất bình tĩnh mà đợi ba mình trừng phạt. Vừa bước vào tới phòng hắn, ba Lý không chần chừ mà đáp hai cái bạt tai như trời giáng vào mặt hắn.

"Mất dạy! Thứ của mày tốt nhất là đừng có ăn cơm làm gì nữa. Nếu mày không phải là con tao thì tao sớm đã bóp cho mày chết rồi."

"Vậy thì ba bóp cho con chết luôn đi cũng được. Dù sao thì con cảm thấy việc mỗi ngày phải làm những thứ mình không muốn còn khổ sở hơn là chết."

Ba Lý đứng trước phản kháng này của Diệp Châu thì không kìm được mà muốn đánh. Ông không cần tìm đến roi mà bất cứ thứ gì trong tầm tay mình ông cũng đều dùng để đánh hắn được.

"Nghiệt chủng khốn nạn, sao tao lại sinh ra được loại con giống như mày thế này hả?"

Diệp Châu bị đánh cho nên cũng co quắp cả người tự bảo vệ lấy mình. Hắn hiện tại không phải là vì Phí Anh nữa mà là vì chính bản thân mình. Hắn vì bản thân mình mà muốn phản kháng đến phát điên rồi, cũng là vì chịu đau không nổi nữa mới hét lên.

"Đừng đánh tôi nữa!"

Ba Lý nghe Diệp Châu hét lên thì thất kinh mà dừng tay lại trừng mắt nhìn. Cả người hắn đều run lên vì trận đòn vừa rồi, chắc có lẽ là không chịu nổi nữa. Nhưng cơn giận trong người ông quả thật không thể nào vì một tiếng hét của hắn mà nguôi ngoai được. Liên tiếp sau đó là những cú đánh và mắng chửi không thương tiếc khiến ai chứng kiến cũng đều không dám nhìn.

Diệp Phong bị mẹ Lý bắt phải tiễn khách cho nên sớm không thể chạy lên ngăn cản được. Cho đến khi anh lên tới nơi thấy cảnh này thì không cách nào nhìn được mà bất chấp lao vào ngăn cản ba Lý.

"Đủ rồi! Ba đừng có đánh nó nữa, tại sao lúc nào ba cũng có thể đánh nó như thế? Ba nghĩ nó không biết đau hay sao vậy?"

"Thứ như nó có đánh chết cũng không thay đổi được đâu."

"Ba đừng mắng nó nữa, đừng đổ hết lỗi lên người nó. Nếu như ngày từ đầu mọi người đừng đối với nó như thế thì bây giờ nó sẽ không ra cái dạng này đâu."

Ba Lý nghe Diệp Phong nói như vậy thì trừng lớn hai mắt quát.

"Cái nhà này đối xử với nó tệ bạc lắm sao? Mày nói chúng ta đối xử với nó như thế nghĩa là thế nào? Mày nghĩ nuôi một đứa vô dụng như nó dễ dàng lắm phải không? Nuôi nó lớn để rồi nó quay lại nó hất nước bẩn vào đầu cha mẹ thế là bất công với nó phải không?"

"Ba dừng lại đi, trước khi quá muộn."

Diệp Phong vừa nói vừa chảy nước mắt, chuyện trong gia đình thực sự nếu không nói thì chẳng ai biết là nó đã thối nát đến nhường nào.

"Diệp Châu ban nãy tỏ thái độ như vậy cũng thực sự đáng trách, nhưng cũng không đến mức phải trút giận lên người nó tới mức tàn nhẫn như thế."

"Mày đang dạy đời ai đây?"

Diệp Phong vẫn một mực ôm lấy Diệp Châu mà hướng ba Lý đáp lời.

"Con không dạy đời ai cả, con chỉ muốn nhắc cho ba nhớ Diệp Châu nó là con của ba, nó là em trai của con. Cho dù nó có đi sai đường thì sao không chọn chỉ nó nhẹ nhàng hơn một chút? Sao cứ nhất thiết phải tổn thương nó mới được? Nó không muốn kết hôn thì đừng bắt nó kết hôn, nó chỉ mới hai mươi bảy tuổi, lẽ nào mọi người sợ nó cả đời không tìm được người chung giường hay gì mà ép nó như thế?"

"Diệp Phong!"

"Ba muốn đánh con phải không? Vậy ba đánh đi, đánh tới khi nào ba cảm thấy thỏa mãn thì thôi. Nó không đủ sức để mỗi ngày đều chịu phạt như vậy đâu. Nó thực sự sẽ chết đấy, ba thực sự không nghĩ tới điều đó hay sao?"

Mẹ Lý từ nãy tới giờ đứng ở bên ngoài nhìn ba cha con như vậy thì khóc đến lả cả người. Đám người làm trong nhà cũng là chứng kiến không nổi màn này mà đều nước mắt ngắn nước mắt dài mà sụt sùi.

"Mình đừng có đánh con nữa, nó sẽ chết thật đấy. Ngày nào cũng đánh nó như thế làm sao nó chịu nổi đây hả? Cái lão già khốn kiếp này, có phải ông muốn giết chết nó mới vừa lòng phải không?"

"Mình không thấy nó hỗn láo như thế hay sao? Trước mặt nhà thông gia mà nó tỏ thái độ chợ búa như vậy đấy. Tôi dạy con như thế nào thì mặc tôi mình xen vào làm gì? Rồi nó sẽ vì mấy lời bênh vực này mà chống đối cho mà xem. Cái bản mặt của nó tôi biết quá rõ rồi, mình đừng có bênh vực nữa."

Diệp Châu nằm dựa vào người Diệp Phong một lúc thì đã cảm thấy đỡ hơn một chút. Hắn cố gắng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề sau đó dứt khoát bước ra khỏi cửa. Hắn cảm thấy hắn bây giờ chẳng còn gì để mất nữa. Chết cũng được nhưng mà trước khi chết hắn vẫn muốn làm một cái gì đó cho Phí Anh. Hắn không thể khiến cuộc đời của cậu trở nên thảm hại như vậy rồi lặng lẽ bỏ mặc được.

"Diệp Châu! Làm gì vậy?"

"Em muốn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play