Sở Thần An trốn sau cột đá vài phút, cậu vô cùng hốt
hoảng. Trong lúc nhất thời đại não cũng trống rỗng.
Nếu Bùi Diễn thật sự bắt được cậu thì cậu sẽ thật sự xong
đời.
Chẳng lẽ là Bùi Diễn nhìn thấy video Bạch Lâm đăng trên
mạng, sau đó liền tìm tới đây?
Phòng Thanh Lâm cũng cẩn thận đứng bên cạnh cậu. Thấy Sở
Thần An không nói lời nào, cậu ấy cũng không dám mở miệng.
Cậu ấy thò đầu ra, nhanh chóng nhìn quanh chỗ đỗ xe đối
diện hồ nước một vòng. Khi thấy mấy người kia đều đã rời đi cậu ấy mới quay
người lại, kề sát Sở Thần An, nhắc nhở cậu: "Thần An, họ đã đi rồi."
Lúc này Sở Thần An mới hoàn hồn, cậu thở ra một hơi.
"Có chuyện gì với cậu vậy? Có phải… Cậu nhìn thấy ai
không? "Phòng Thanh Lâm nhìn sắc mặt cậu không thích hợp, trong mắt đầy
quan tâm và lo lắng.
"Không có gì." Sở Thần An lắc đầu, đút bàn tay
đổ mồ hôi vào trong túi: "Chúng ta trở lại lớp học đi!"
Không thể ở đây lâu hơn.
"Được." Phòng Thanh Lâm liên tục gật đầu, đuổi
theo bước chân của Sở Thần An.
Họ trở lại lớp A khối 12, Sở Thần An đi ở phía trước, vừa
vào cửa đã nghênh đón rất nhiều ánh mắt nóng bỏng.
Sở Thần An thấy vậy thì vô cùng mất tự nhiên. Cậu bước
nhanh trở về chỗ ngồi của mình thì phát hiện trên bàn chất đầy bánh ngọt và đồ
uống, hoàn toàn che phủ hết sách vở của cậu.
Bước chân của cậu dừng lại, không biết phải phản ứng như
thế nào với những biểu hiện tốt này.
Bầu không khí trong lớp học vẫn im lặng, tất cả mọi người
đều cúi đầu, không hề nghe thấy một tiếng xì xầm nói chuyện.
Ít nhất có mười mấy nam sinh ngồi tại chỗ cúi đầu nhưng
thật ra đều đang nhìn trộm Sở Thần An.
Buổi trưa mặt trời đã lên cao nên hơi nóng, thế là Sở
Thần An liền cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi vừa vặn phác họa vòng eo thon thả, tôn làn da
trắng đến phát sáng của cậu, khuôn mặt không gì sánh được kia cũng đủ để cho
rất nhiều người điên cuồng. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.