Từ Mặc Sơ liếc dáng vẻ tức giận của
Sở Thần An, con mắt tối đen hơi giật mình.
Trong khoảnh khắc đó, hắn tưởng
chừng lại nhìn thầy Trần An mình nhớ nhung đã ba tháng.
Trần An của hắn lúc tức giận cũng
thích trợn mắt nhìn người khác, đôi mắt mở to tròn tròn, hệt một con mèo nhỏ bị
chọc xù lông.
Cái môi hơi dẩu lên rất là đáng yêu.
Trong khoảng khắc đó, Trần An của
hắn dường như đã trở lại.
Trần An của hắn vừa nghiêm túc vừa
kiêu căng nói với hắn: "Yên tâm, đừng sợ, tôi giỏi lắm đó."
"Tôi sẽ bảo vệ anh."
"Kẻ xấu là bọn họ, nhưng anh
không phải."
...
Hai mắt Từ Mặc Sơ tối đi, trái tim
hắn đau đớn như bị dao cắt, nhắc nhở hắn rằng, người hắn xem như mạng sống đã
rời đi rồi.
Trần An của hắn ích kỷ đến mức không
cho hắn biết đi đâu tìm được linh hồn của cậu.
Tầm mắt Từ Mặc Sơ liếc nhìn ra xa,
hắn trầm mặc không nhìn Sở Thần An nữa.
Sở Thần An cũng thở phào nhẹ nhõm,
lén lút liếc trộm Từ Mặc Sơ.
Ừm.
Biến thái không nói chuyện.
Không nói chuyện chứng tỏ không vui.
Sở Thần An thu hồi tầm mắt, ngồi
thẳng lưng trên ghế sô pha.
Mặc kệ.
Lại chẳng phải do cậu chọc ra.
Bầu không khí vẫn tiếp tục im ắng,
tiếng đài phát thanh trên lầu 7 lại vang lên giọng nói chủ nhà:
[Chào buổi tối, các khách thuê mới
lầu 7 của tôi.]
[Không tệ, mọi người dọn dẹp rất
sạch sẽ, tôi rất hài lòng. Vì để báo đáp, tôi sẽ tặng quà gặp mặt cho mọi
người.]
Ông chủ nhà chợt nở nụ cười quỷ dị.
[Bây giờ hãy mở cửa ra, xem quà của
mọi người đi nào.]
Ngoại trừ Từ Mặc Sơ, những người
khác đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt tập trung về phía cửa.
Tô Vũ vừa mới tỉnh, cô ta căng thẳng
nắm lấy góc áo Lý Nhã Nhã, chưa bình tĩnh lại được, sợ hãi chỉ dám cúi đầu nhìn
mặt đất.
Sau khi nghe được tiếng phát thanh,
cô ta trở nên sợ hãi hơn, phát ra tiếng kêu rên nức nở sợ hãi.
Lý Nhã Nhã vỗ vỗ bả vai Tô Vũ, cô
liếc nhìn Trương Lương, giọng run rẩy hỏi: "Có nên đi mở cửa không?"
Trương Lương rũ mắt im lặng mấy
giây, cũng không quyết định được, hắn ta liếc nhìn Từ Mặc Sơ.
Từ Mặc Sơ chỉ trầm mặc, không lên
tiếng.
Lúc này, giọng của chủ nhà lại vang
lên:
[Còn không đi mở cửa, tôi sẽ đưa vào
trong đó.]
Trái tim Sở Thần An căng thẳng đập
thình thịch, cậu ngước mắt nhìn cửa căn hộ, "Hay... hay là chúng ta đi mở
cửa?"
Giọng Sở Thần An yếu ớt, nhẹ nhàng
đưa ra đề nghị.
Trương Lương thấy Sở Thần An nhìn về
phía mình, vì mặt mũi nên cũng cố lấy can đảm, hắn ta đứng lên, bước chầm chậm
về phía cửa.
Mọi người cũng đi theo sau Trương
Lương, vừa căng thẳng vừa cẩn thận bước đến cửa căn hộ đang đóng chặt.
Trương Lương quay đầu liếc mắt nhìn
Sở Thần An, hắn ta do dự mấy giây, nhắm chặt mắt giơ tay chậm rãi mở cửa.
Cửa càng lúc mở càng lớn, vết máu
trên mặt đất cũng chậm rãi lộ rõ.
"Á..."
Trong vũng máu có một thi thể đã
không còn hơi thở, tứ chi vẫn còn, chỉ có hai con mắt là đã mất.
Trên người có một vết đao rất dài,
trên mặt cũng không ngoại lệ, chỉnh tề như bị từng đao từng đao cắt ra, bây giờ
vẫn còn đang chảy máu.
"Là Lục Thành!" Tô Vũ đứng
ở phía sau cùng, phát ra tiếng thét chói tai: "Lục Thành cũng chết rồi!
Chết rồi á á á á..."
"Chúng ta... chúng ta cũng sẽ
chết." Cô ta bị dọa nhũn chân ngã ngồi trên mặt đất. "Chúng ta không
thể chạy thoát ra ngoài được, chúng ta đều sẽ chết... đều sẽ chết... hu hu...
đều sẽ chết..."
Sở Thần An thấy rõ vết hằn đỏ trên
cổ Lục Thành, cậu nhíu mày, cách chết của Lục Thành và Ngô Long Dương không
giống nhau, chắc là do hai thứ khác nhau gây ra.
Không, phải nói là do hai con quỷ
khác nhau gây ra.
Cách chết của Lục Thành mới là kiểu
mà Sở Thần An lần trước nhìn thấy ở trong phó bản này, tứ chi vẫn đầy đủ, mắt
bị móc, hơn nữa khắp người trải đầy vết đao cắt dài, như một món đồ chơi bị
từng đao từng đao cắt chỉnh tề.
Quan trọng hơn nữa là, vệt hằn đỏ ở
trên cổ mới là nguyên nhân chính khiến Lục Thành chết.
Lục Thành hẳn là bị người dùng lưỡi
đao rạch hết cả người, sau đó bị một sợi dây thừng treo lên, khiến máu chảy
nhanh hơn, cuối cùng là bị đau chết.
Mà những thứ này lại do một cô bé
chỉ 8 9 tuổi gây nên.
Vậy thì Ngô Long Dương là do ai giết
đây?
[Nhận được quà rồi chứ?]
Giọng của chủ nhà lại vang lên:
[Có phải đẹp lắm không? Ha ha ha...
Bây giờ hơi muộn rồi, tối nay không cần mấy người dọn dẹp nữa.]
[Chúc ngủ ngon, những vị khách thuê
mới của tôi.]
Giọng ông chủ như một lời nguyền rủa
của quỷ sa tăng vang vọng bên tai họ.
[Chúc mọi người có một đêm vui vẻ.]
Trương Lương tái mặt đóng lại cửa,
bàn tay khóa cửa của hắn ta đang run rẩy.
Tô Vũ vẫn còn đang không ngừng nỉ
non khóc, ôm chặt lấy chân Sở Thần An.
Bọn họ lại ngồi vây quanh sô pha, không
thấy ai nhắc đến việc đi nghỉ ngơi.
Năm người yên tĩnh ngồi đó, chỉ nghe
được tiếng khóc thút thít của Tô Vũ, càng khiến bầu không khí trở nên quỷ dị và
đáng sợ.
Tô Vũ khóc hỏi: "Vậy, vậy chúng
ta làm sao bây giờ, chờ bọn chúng tới giết sao?"
Bầu không khí yên ắng chốc lát.
"Ngô Long Dương và Lục Thành
chết thế nào, cô không thấy à?" Trương Lương nói với vẻ mặt không cảm xúc,
"Chờ ở đây, ít nhất có thể sống được."
Sở Thần An đan hai tay, lông mi cậu
cong cong, bóng mờ như trăng non phủ lên gò má.
Trương Lương nói xong, không ai mở
miệng nói nữa.
Bọn họ cứ ngồi như vậy cho tới tận
đêm khuya.
Sở Thần An buồn ngủ mắt cứ díu lại,
lông mi run run như thể sắp dính lại với nhau.
Cậu ngước mắt liếc nhìn đồng hồ treo
trên tường, kim giờ đang chỉ về phía số 12.
Sở Thần An nhẹ giọng phá vỡ im lặng:
"Đi... đi ngủ nhé?"
Tô Vũ và Lý Nhã Nhã cùng nhìn về
phía Sở Thần An.
"Tôi hơi mệt rồi, mọi người
cũng nghỉ ngơi sớm đi." Từ Mặc Sơ khôi phục nụ cười thản nhiên của hắn,
ngón tay thon dài xoa nhẹ vành mắt.
Từ Mặc Sơ dứt lời, quay đầu liếc
nhìn Sở Thần An, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trương Lương cũng chậm rãi đứng lên,
đi theo phía sau Từ Mặc Sơ, chậm rãi lướt qua vũng máu bên ngoài cửa.
Lý Nhã Nhã và Tô Vũ thấy bọn họ rời
đi, bèn cùng trở về phòng của mình.
Sở Thần An đóng cửa phòng của mình
lại, dựa lên cửa, thở dài một hơi.
Hôm nay mệt quá rồi.
Sở Thần An vừa mới ngồi xuống, giao
diện của hệ thống 001 đã xuất hiện.
[Nhiệm vụ chưa hoàn thành hôm nay
của ngài có:
1. Live stream trên hệ thống 001
(Nhấn vào đây để bắt đầu live stream)
2. Live stream ở hiện thực phó bản
trò chơi (Nhấn vào đây để bắt đầu live stream)]
Thân phận của Sở Thần An bây giờ là
một người chơi sắm vai pháo hôi, cho nên cần phải live stream trên hệ thống
001, lại còn phải live stream ở hiện thực phó bản trò chơi.
Sở Thần An nhíu mày, ánh mắt bắt đầu
trở nên mơ màng.
Cậu nheo mắt, tiện tay chọn cái thứ
nhất.
ID của cậu ở nền tảng của hệ thống
001 là 97520, sau khi mở live trên hệ thống, tuy là tài khoản mới, nhưng đã lập
tức có mấy trăm người tiến vào phòng live stream.
[Woa, bà xã này đẹp quá! Tôi là thứ
nhất tôi nói trước, hi bà xã!]
[Bình luận 1 mày tiêu đời rồi, dám
cướp vợ của ông!]
[Bình luận mày tiêu đời rồi, đây rõ
ràng là vợ ông.]
Sở Thần An mỉm cười nhìn màn hình
vẫy vẫy tay chào hỏi bọn họ, nhưng không hề lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, cậu lại ngáp một
cái, hai mắt bắt đầu hiện lên ánh nước, vành mắt hồng hồng, kiểu tóc dễ thương,
có mấy cọng tóc ngốc vểnh lên, nhìn có vẻ đáng yêu.
Cậu buồn ngủ quá đi mất.
[Áu áu áu áu, bà xã tui buồn ngủ rồi
áu!!]
[Đáng yêu quá đi mất.]
[Dáng vẻ buồn ngủ của bà xã đáng yêu
quá đi hì hì ‘Meme Vẻ mặt si mê.jpg’]
[Ôi trời ơi! Đáng yêu quá!! Xin hỏi
anh có thể trộm bắt em về được không!!!]
[Á á á á á ‘Meme chồn la hét’, vừa
mới vào đã cho xem cái này? Hôm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ]
[Em đáng yêu như vây em có suy nghĩ
đến cảm nhận của anh chưa?]
[Mẹ nó mẹ nó đây rốt cuộc là tuyệt
sắc nhân gian gì thế này]
...
[Vành mắt cậu ấy đỏ đỏ, chắc không
phải mới bị ông xã yêu thương đấy chứ.]
[Hít hà, đây rốt cuộc là tinh linh
trong mộng gì đây!]
[Cậu ấy giống Trần An ghê, mấy người
có thấy không? Đặc biệt là đôi mắt!]
ID live stream lần trước của Sở Thần
An là Trần An, khá nổi tiếng trên hệ thống 001, gần như mỗi lần live stream đều
có thể chen vào top 3, được thưởng rất nhiều tiền.
Tiền thưởng nhận được đều nằm trong
trong tài khoản trước, giờ sống lại thì ID cũ cũng bị xóa mất.
[Ừ ừ ừ đồng ý với bình luận trên!
Đúng là rất giống Trần An!]
[Tài khoản của Trần An không biết
sao bị xóa rồi, tôi đã khóc thật to!!]
[Trong phòng live stream của vợ tui
đừng có nhắc tới người chơi khác được không? Vợ tui sẽ đau lòng đấy.]
[Đồng ý với bình luận trên, chỉ là
đôi mắt có hơi giống thôi.]
[Đúng đó, bà xã tui rõ ràng đẹp hơn
Trần An nhiều.]
...
[Trời má gì vậy, Trần An đẹp hơn cậu
ta nhiều!]
[Bình luận trên cười chết mất, còn
nhắc người chơi khác là tôi report đó.]
[Bà xã An An của tui mới là đẹp
nhất! Là do mấy người không tôn trọng bà xã của tụi này trước!]
[Đã report.]
[Mẹ nó cạn lời, ba ID đều bị report
rồi, mấy người buồn cười quá đi mất.]
[Bọn mày bị gì không đấy, fan của vợ
mấy người còn không bằng số lẻ bà xã Trần An của tụi tao, kiêu ngạo quá rồi
đấy.]
...
Tiếp đó xuất hiện hai nhóm người,
một nhóm ủng hộ Trần An, một nhóm lại ủng hộ Sở Thần An hiện tại, đề tài dần
trở nên hot hơn bao giờ hết.
Sở Thần An trợn to mắt, chỉ thấy
phòng live stream có rất nhiều người ùa vào.
Đông vui quá đi.
Cậu nheo mắt ngơ ngác nhìn bình luận
lướt nhanh trên màn hình.
Chờ lúc cậu nhìn rõ được chữ phía
trên thì còn ngu người hơn.
...
Gì vậy?
Cậu chỉ mới ngủ gật có một thoáng.
Sao lại war rồi?