Sở Thần An lắc lắc đầu, xua hết mấy
ký ức trong đầu đi.
Đừng nghĩ nữa.
Càng nhớ về lúc trước càng dễ lộ dấu
vết.
Cậu đặt Tô Vũ đang ngất lên ghế sô
pha, quay người vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Tóc cậu bị làm ướt, từng giọt nước
trong suốt trượt theo gò má cậu rơi xuống, lông mi dính những hạt nước nhỏ, làm
gương mặt cậu thêm trắng nõn mềm mịn.
Cổ áo ướt một mảng, xuyên qua đó có
thể nhìn thấy được đường dáng xương quai xanh tinh xảo.
Cậu mở cửa sổ nhìn xuống dưới khu
chung cư.
Quả nhiên, sau khi bọn họ tiến vào
thì đã tự động biến thành một bức tường sắt cao ba mét. Vây chung cư này thành
một địa ngục trần gian.
Cậu qua loa vuốt vuốt lại tóc, cầm
theo cây lau nhà đi về phía cầu thang.
Dù cậu rất không muốn nhìn thấy cảnh
máu me dữ tợn kia nữa, nhưng thi thể của Ngô Long Dương cần phải xử lý sạch sẽ.
Ở chỗ này, chủ nhà tương đương với
người quản trò.
Ai không tuân thủ quy tắc, người đó
sẽ bị đào thải.
Cậu vừa bước ra khỏi cửa căn hộ 702,
thì nghe thấy tiếng cãi nhau của Lục Thành truyền tới từ chỗ cầu thang.
Lại là ông anh cáu kỉnh đó.
Sở Thần An nghe tiếng đi tới.
Cậu thấy Lục Thành đang bức Lý Nhã
Nhã đến một góc tường, chỉ vào trán Lý Nhã Nhã mắng chửi: "Mẹ nó cô bớt vờ
vịt với tôi đi! Hồi nãy cô ra ngoài với Tô Vũ, sau đó Ngô Long Dương đi tìm hai
người, rồi gã ta chết ở chỗ cầu thang, Tô Vũ cũng thấy, sao cô lại không có mặt
ở đó được?"
"Tôi đã nói rồi." Lý Nhã
Nhã vội đến độ sắp khóc, cô cố gắng cãi lại, "Vì tôi quên mua muối, nên
tôi bảo bọn họ đi trước, tự mình vòng lại mua! Không tin... Không tin chờ Tô Vũ
tỉnh lại, anh hãy đi hỏi cô ấy!"
Vốn Lục Thành bị cảnh tượng hồi nãy
kích thích làm cho suy nghĩ có vẻ lệch lạc, gã quái gở nói: "Ồ, cô đi một
chuyến mà lâu vậy à? Sao khéo thế nhỉ, Ngô Long Dương xảy ra chuyện xong thì cô
trở lại?!"
Lục Thành và Ngô Long Dương là bạn
bè quen biết đã mấy năm, bọn họ làm ăn thất bại, không tiền không nghề nghiệp,
cho nên mới tính toán tới đây thuê nhà chung.
Bạn bè chết trước mặt mình như thế,
sao Lục Thành dễ dàng chấp nhận chuyện này cho được.
Trương Lương tự mình chuyển cái
thang tới, hắn ta im lặng liếc mắt nhìn Lục Thành chỉ biết chửi bới, sau đó thu
hồi tầm mắt của mình.
Lý Nhã Nhã là một cô gái, tất nhiên
giọng nói không lớn bằng Lục Thành được, cô gấp đến độ bật khóc, "Không
phải tôi thật mà, tôi không thể..."
Lục Thành nói: "Cô khóc gì mà
khóc, mẹ nó, cô..."
"Lục Thành." Trương Lương
đi tới vài bước, mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Lục Thành, nói: "Động não
chút đi. Hồi nãy anh không nhìn thấy rõ hả? Chuyện đó không phải con người có
thể làm ra được." Hắn ta nói xong, tự mình bê cái thang đi đến chỗ cầu
thang.
Mày Lục Thành nhăn nhúm, giận dữ hít
một hơi.
Sở Thần An vỗ vỗ cánh tay Lục Thành,
khuyên nhủ: "Đúng đó Lục Thành, Lý Nhã Nhã giống chúng ta đều mới tới nơi
này, không liên quan tới cô ấy đâu."
Lục Thành nhìn Sở Thần An, thấy đôi
mắt đào hoa của cậu sáng ngời, con ngươi dịu dàng như có gợn sóng, làm gã dịu
đi bớt.
"Bỏ đi, Trương Lương nói đúng,
chúng ta xử lý thi... thi thể của Ngô Long Dương trước đã."
Giọng nói Sở Thần An dịu nhẹ, như
một đống bông mềm mại.
"Mấy người thích ở lại thì ở,
ông đây không thể ở đây chờ chết được!"
Lục Thành thở hắt ra, nghe Sở Thần
An khuyên buông Lý Nhã Nhã ra, quay người ra khỏi góc cầu thang, đi thẳng một
mạch tính rời khỏi nơi quỷ quái này.
Sở Thần An và Lý Nhã Nhã cùng đi tới
chỗ cầu thang.
Lý Nhã Nhã không nhịn được, đỡ lấy
vách tường bắt đầu nôn mửa.
Sở Thần An thấy rõ cảnh bên dưới,
lập tức cũng cảm thấy buồn nôn.
Trương Lương đang im lặng đứng bên
dưới đó vài bậc thang, rõ ràng cũng bị cảnh này dọa sững người.
Hắn ta quay đầu đối diện với Sở Thần
An, hai giây qua đi, lại nghiêng người, để cảnh tượng phía dưới lộ ra hoàn
toàn.
Dưới đất chỉ còn lại thịt nát xương
vụn.
Thi thể của Ngô Long Dương đã bị thứ
gì đó không biết gặm ăn hết, lác đác mấy mảnh quần áo nằm lẫn lộn trong vũng
máu, bên trên còn có chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của Ngô Long Dương.
"Bị ăn... bị ăn rồi..." Lý
Nhã Nhã kiềm chế sự sợ hãi, đứng thẳng người dậy, lùi về sau nhìn xung quanh,
"Nơi này... nơi này chắc chắn có quỷ..."
Lý Nhã Nhã kéo lấy cổ tay Sở Thần
An, "Thần An, chúng ta mau đi thôi, rời khỏi nơi quỷ quái này... mau chạy
thôi!"
Sở Thần An bị Lý Nhã Nhã kéo xuống
mấy bậc thang, cậu khuyên cô: "Không, Nhã Nhã. Chủ nhà có nói rồi, chúng
ta không thể phản kháng, bằng không sẽ chết."
Sở Thần An thấy ngoài ý muón.
Dù cho Lý Nhã Nhã có là người chơi
mới, đối diện cảnh tượng này cũng không thể có phản ứng lớn vậy được.
Trừ phi là cậu đoán sai, Lý Nhã Nhã
không phải là đồng đội của cậu?
Lý Nhã Nhã khóc đến nước mắt nước
mũi tèm lem: "Chúng ta không chạy, chẳng lẽ ở lại đây chờ chết à!!"
Lý Nhã Nhã khóc lớn tiếng hơn, cô
giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Sở Thần An khó xử vỗ vỗ bả vai Lý
Nhã Nhã, cậu cúi người cầm lấy cây lau nhà bắt đầu lau chùi vết máu trên đất.
"Hoàn thành yêu cầu của chủ
nhà, ít nhất bây giờ sẽ không chết."
Tuy rất ghê tởm, nhưng cậu vẫn phải
cúi người lau sạch vết máu.
Cậu khom người, độ cong vừa khéo,
gương mặt trắng nõn xinh đẹp bị dọa tái nhợt, nhưng vẫn mím môi cố gắng chịu
đựng.
Đôi mắt đào hoa ngập nước lấp lánh
ánh sáng, trong đó không chỉ có sự mềm mại yếu đuối, mà còn tràn đầy sự lý trí
bình tĩnh tràn ngập sự quyến rũ.
Từ Mặc Sơ thản nhiên dựa lên tường
đầu cầu thang, đứng đó quan sát cậu như một người ngoài cuộc.
Ánh mắt hắn không khỏi dán lên người
Sở Thần An.
Tại sao.
Ngay cả lúc lý trí cũng giống đến
vậy.
Ra vẻ mèo nhỏ kiêu căng, thực chất
tâm tư kín đáo, thông minh lý trí.
Từ Mặc Sơ không rõ mục đích cậu ngụy
trang là gì.
Từ Mặc Sơ đứng thẳng người dậy, hắn
đổi một đôi găng tay đen mới, bắt đầu tiến lên giúp đỡ.
...
Chờ bọn họ xử lý sạch sẽ xong thì
màn đêm đã buông xuống.
Lục Thành đi rồi không thấy trở lại
nữa.
Sau cảnh tượng xảy ra hồi nãy, làm
bọn họ không dám một mình ở trong phòng.
Bọn họ đều tụ tập ở 702, nhưng không
thấy ai lên tiếng.
Bầu không khí vừa căng thẳng lại vừa
tĩnh lặng.
Từ Mặc Sơ cũng đến đây.
Hắn cũng là khách thuê ở lầu 7, còn
mặt dày bảo là mới chuyển tới đây mấy hôm trước.
Khiến Sở Thần An rất là khinh thường
hắn.
Nói dối!
Tên nào nói dối mũi sẽ dài ra, chỗ
đó sẽ ngắn đi!
Tôi ở trong hầm băng của anh 90 ngày
rồi đấy!
Có lẽ do Từ Mặc Sơ ngụy trang quá
mức hoàn mỹ, ngoại trừ Sở Thần An thì những người còn lại đều không hề hoài
nghi gì Từ Mặc Sơ cả.
Nhưng Sở Thần An lại không thể vạch
trần Từ Mặc Sơ.
Cậu đâu có ngu.
Vạch trần Từ Mặc Sơ chẳng khác gì để
lộ bản thân sống lại à?
Huống chi hệ thống có văn bản quy
định rõ ràng, người chơi không được để lộ thân phận NPC trùm cuối phá hỏng quy
tắc trò chơi.
Sáu người trong phòng đều trầm mặc.
Từ Mặc Sơ ngồi bên cạnh Sở Thần An,
ngón tay thon dài khỏe khoắn gõ nhẹ mặt ghế sô pha cũ, phát ra tiếng vang khẽ.
Sở Thần An thấy mình như đang ngồi
trên đống than.
Cậu ngồi thẳng người, vành tai nhỏ
xinh lúc căng thẳng sẽ ửng đỏ, đối lập rõ với làn da trắng nõn của cậu.
Từ Mặc Sơ chống cằm, nhếch khóe môi
cười sâu xa.
Sở Thần An liếc mắt nhìn Từ Mặc Sơ,
nhích nhích mông về phía khác, cách Từ Mặc Sơ ra một khoảng.
Hai tay cậu đan vào nhau, bởi vì quá
nóng nên cậu đã thay một chiếc áo tay ngắn màu vàng, bên có có in hình vịt con
đáng yêu.
Cậu để ý khoảng cách của hai người,
ánh mắt mở to, bày vẻ "Anh mà dám qua đây tôi sẽ tức giận cho coi."