Ánh mắt Sở Thần An rung rung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng giống như là say rượu vậy.

"Này..."

Làm sao cậu có thể bôi sai thuốc được?

Cậu ngẩng đầu, mơ màng nhìn hộp thuốc mỡ màu xanh nhạt bên cạnh. Đó là thuốc gì…

Ánh mắt Thẩm thâm trầm xuống, hắn bật đèn đầu giường đến mức sáng nhất rồi thì thầm: "Cưng à, để anh lau sạch thuốc cho em."

............

Một tia nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên mặt Sở Thần An, hàng mi dài như cánh bướm của cậu khẽ rung rinh trong ánh sáng.

Sở Thần An tỉnh lại. Cậu híp mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Không cần nói cậu cũng biết giọng của mình đã bị khàn.

Cậu nhớ tới đêm qua thì chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào. Làm sao cậu có thể ngu ngốc như vậy? Thuốc mà cũng có thể bôi sai.

Cậu trùm chăn che đầu mình, gò má và vành tai đỏ ửng nhưng cậu nghĩ lại thì cảm thấy tất cả đều là lỗi của Thẩm Vọng. Ai bảo hắn để thuốc ở đó?

Biến thái.

"An An, dậy ăn cháo đi." Thẩm Vọng bưng một chén cháo tới ngồi ở mép giường. Hắn đặt cháo xuống, giơ tay lên vỗ lưng cậu cách một tấm chăn.

Sở Thần An đưa lưng về phía Thẩm Vọng, bịt kín trong chăn hừ một tiếng nói: "Không ăn."

"Anh có cho thêm hồng táo, rất ngọt." Thẩm Vọng dỗ dành cậu nói: "Dậy ăn một chút được không?"

Sở Thần An rụt trong chăn buồn bực nói: "Tôi không ăn." Mặc dù cậu rất thích hồng táo.

Thẩm Vọng cúi người lại gần cậu, nhẹ giọng nói: "Hình như An An nên bôi thuốc rồi."

Sở Thần An xốc chăn. Cậu nằm trên giường nâng mắt nhìn Thẩm Vọng giống như một con thú con yếu ớt đầy cảnh giác.

"Yên tâm!" Thẩm Vọng bị phản ứng đáng yêu của cậu chọc cười, hắn nói: "Anh cất hộp thuốc kia rồi."

"Anh không biết xấu hổ hay sao mà còn nói." Sở Thần An trừng mắt hoa đào, nhỏ giọng tố cáo: "Chính anh cố ý để loại thuốc đó trong tủ."

"Anh không có. Bảo bối, anh chỉ muốn chuẩn bị trước, chờ lúc cần dùng thì mới dùng đến."

Thẩm Vọng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Thần An: "Huống hồ loại thuốc này không có tác dụng phụ. Vốn dĩ anh định sau này dùng để tăng cường tình cảnh vợ chồng của chúng ta một chút nhưng mà hiệu quả của nó cũng không tệ lắm. Tối hôm qua An An rất nhiệt tình, anh rất thích An An như vậy…"

"Anh câm miệng!" Sở Thần An đỏ mặt, nhỏ giọng ngăn hắn lại.

"Được được, anh không nói nữa." Thẩm Vọng bưng chén, dỗ dành cậu: "Vậy em ngồi dậy ăn chút cháo, anh sẽ không nói nữa."

Sở Thần An nhìn chén cháo hồng táo còn đang bốc khói nghi ngút thì nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Được rồi. Vì để cho Thẩm Vọng câm miệng nên cậu mới miễn cưỡng ăn.

T

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play