"Không cần, tôi không cần." Sở Thần An từ chối,
lui về phía sau vài bước, vẻ mặt bối rối liếc mắt nhìn bức tranh trên tường.
Thẩm Vọng buông lọ tinh dầu hoa hồng xuống, ánh mắt thâm
sâu: "Vậy được rồi, chờ bác sĩ muốn thì tôi sẽ đưa cho cậu."
Không sao đâu. Hắn có thể tự tay bôi cho cậu.
Sở Thần An nhíu mày, cậu cảm thấy hơi bất an: "Sao anh
lại chuyển đến nơi này ở?"
"Tôi tới để chữa bệnh." Thẩm Vọng cười lộ ra hàm
răng trắng sáng.
Sở Thần An ngẩn người: "Anh nói gì vậy?"
"Bác sĩ, tình trạng của tôi trở nên tệ hơn rồi. Để tạo
điều kiện cho bác sĩ điều trị nên tôi chuyển đến sống với bác sĩ." Trong
lời nói của Thẩm Vọng mang theo bất đắc dĩ, đáy mắt lại hiện lên ý cười dịu
dàng.
Sở Thần An càng nghe lời Thẩm Vọng thì trong lòng lại càng
không yên tâm.
"Ồ..." Sở Thần An rũ mắt, tim đập nhanh hơn. Cậu
siết chặt lòng bàn tay, vội vàng rời khỏi nơi này: "Tôi… Tôi về
trước."
Dứt lời, cậu liền nhanh chóng lướt qua Thẩm Vọng giống như
chạy trốn rời khỏi nơi này.
"Bác sĩ đi thong thả." Ánh mắt Thẩm Vọng chậm rãi
khóa chặt trên người Sở Thần An.
Hắn nhớ lại đêm qua thì liếm khóe môi, được một lần rồi lại
muốn một lần nữa. Thật hấp dẫn.
......
Sở Thần An ra khỏi cửa thì gần như là chạy về ký túc xá của
mình. Lưng cậu dựa vào tường, thở dốc dồn dập.
Sao lại có thể trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Tối hôm qua cậu
mơ thấy hương hoa hồng, thế mà giống hệt hương hoa hồng của Thẩm Vọng… Từ khi
nào mà Thẩm Vọng lại chuyển đến cạnh phòng cậu? Sở Thần An đỡ trán, sắc mặt bối
rối.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Thẩm Vọng đã nhận ra cậu… Cậu vội vàng
gạt bỏ suy đoán này, không thể nào. Ngày hôm qua Thẩm Vọng còn nói hắn muốn chờ
Trần An qua đời tỉnh lại, làm sao có thể được. Nói không chừng hắn đang lừa
cậu, huống hồ cậu còn dễ lừa như vậy.
Trong lòng cậu rối rắm, đột nhiên cậu nhớ lại chuyện họ gặp
phải trong thang máy ngày hôm qua. Vị trí phòng giám sát là Thẩm Vọng nói cho
cậu biết, sao lại trùng hợp như vậy? Đèn trong phòng giám sát vừa tắt, Thẩm
Vọng liền tới? Huống hồ còn ôm cậu trong thang máy mấy tiếng đồng hồ...
Sở Thần An ngơ ngác chớp mắt, đến bây giờ mới phát giác được
những điều này không thích hợp. Cậu hít sâu một hơi, tâm trạng hoảng hốt. Cậu
không dám nghĩ tới những thứ này nữa, việc cấp bách trước mắt là phải hoàn
thành nhiệm vụ.
Cậu mở bảng điều khiển hệ thống để xem thời gian nhiệm vụ
được hiển thị ở trên: 【Thời gian còn lại của nhiệm vụ: 6 tiếng.】
Xong đời rồi. Hai ngày nay cậu chỉ lo đối phó Thẩm Vọng mà
quên mất nhiệm vụ có thời hạn. Cậu vội vàng tìm đèn pin rồi bước nhanh lên lầu
bốn tòa nhà A.
Lúc đi qua hành lang lầu bốn, vừa đúng lúc gặp Lương Húc đi từ
cuối hành lang tới. Phòng bệnh trên lầu bốn đều đóng cửa, rất có thể Lương Húc
đi ra từ phòng giám sát.
Anh ta làm gì trong phòng giám sát? Trong lò ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.