Sở Thần An nhìn vết máu đỏ tươi ở cửa thì run rẩy. Cậu thấy
Thẩm Vong đứng trong ánh sáng u ám nhìn cậu. Trong nụ cười ẩn giấu sự nguy
hiểm.
"Anh… Anh về phòng mình tắm đi..." Sở Thần An thấy
Thẩm Vọng không hề có ý định rời đi mà còn đi vào phòng
"Anh không được vào, anh đi ra ngoài." Sở Thần An
dựa lưng lên tường, nhỏ giọng đuổi hắn.
"Đừng nhỏ mọn như vậy chứ." Tay Thẩm Vọng gõ gõ
cửa phòng, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Sở Thần An: "Tôi chỉ dùng
một lát thôi, sẽ không lâu đâu."
Hắn đi vào cửa phòng Sở Thần An rồi đóng cửa từ phía sau,
bắt đầu cởi áo. Làn da của hắn là màu lúa mì khỏe mạnh, thân hình cao gầy. Áo
bệnh nhân được cởi ra để lộ cơ bắp cường tráng. Hắn đi từng bước về phía Sở
Thần An.
Sở Thần An cuộn chặt tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay.
[Bệnh kiều¹ lão công.]
¹là
một khái niệm tâm lý có tính cách đặc biệt, đặc trưng bởi sự chấp niệm và tình
cảm mãnh liệt đối với một sự vật hoặc sự việc nào đó. [A a a a, đây là thứ mà tôi có thể xem sao?]
[Phòng tắm play?!!]
[A a a a, tôi yêu sự chênh lệch hình thể này.]
[Sjasha², mạnh mẽ ôm cậu ấy vào lòng.]
Sjasha²:
một từ thông dụng trên mạng, thường xuyên được sử dụng để thể hiện tình yêu khi
thấy những bức ảnh và video dễ thương. [Mặc một cái trà đắng³, trở thành một người văn minh.]
³苦茶子:
Trà đắng trên mạng có nghĩa là quần lót vì đồng âm. [Gào thét làm cậu ấy, làm cậu ấy tới khóc luôn.]
[Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy a a a
a!!!]
.......
"Anh không được vào. Anh làm gì vậy? Anh…" Sở Thần
An sợ đến mức ánh mắt cũng trở nên run rẩy. Khi thấy rõ Thẩm Vọng càng lúc càng
gần thì giật mình.
Cậu thấy Thẩm Vọng mặc quần dài màu xanh, ngực lại có một
vết sẹo dài. Vết sẹo cũ nằm ở vị trí của tim và một số vết sẹo mới dài lan rộng
xung quanh.
Trước kia Sở Thần An từng cắn hắn nên nhỡ rõ trước đây hắn
không có những vết sẹo đó… Chẳng lẽ khi cậu rời đi, Thẩm Vọng đã từng tự sát?
Đột nhiên cậu cảm thấy trong lòng dâng lên sự chua xót.
Tên điên.
Thẩm Vọng theo ánh mắt Sở Thần An, cúi đầu nhìn ngực mình,
hắn mím môi mỉm cười.
"Đây là vết sẹo từ hai năm trước."
Hắn đi đến gần Sở Thần An, bóng đen cao lớn phủ lên người
cậu giống như một cái lưới khiến người ta cảm thấy khó thở.
Sở Thần An không thể lui được nữa, chỉ có thể đứng yên nghe
Thẩm Vọng nói: "Vốn dĩ tôi định chờ vợ tôi đến bôi thuốc cho tôi, tôi nghĩ
khi em ấy thấy hẳn sẽ đau lòng. Đáng tiếc… Em ấy vẫn chưa đến bôi thuốc cho tôi
nhưng sẽ ổn thôi."
Sở Thần An nhìn vết sẹo dài kia thì chợt quên mất sợ hãi.
"Sớm biết đã đâm sâu một chút rồi." Thẩm Vọng híp
mắt, đáy mắt đều là ý cười điên cuồng: "Như vậy vết thương sẽ lâu lành
hơn, em ấy cũng sẽ sớm về bôi thuốc cho tôi."
Sở Thần An không lên tiếng. Cậu không đáng để Thẩm Vọng phải
cố chấp đến mức này.
"Anh làm như vậy là vô nghĩa." Sở Thần An nâng mắt
nhìn Thẩm Vọng, nói: "Cậu ấy đã chết từ lâu rồi, người chết không thể sống
lại..."
Sở Thần An nói được một nửa liền ý thức mình nói sai. Cậu
ngu ngốc đến nỗi thật sự muốn tự đánh mình.
Thẩm Vọng híp mắt, nhìn chằm chằm Sở Thần An. Hắn nhấn mạnh
từng chữ: "Em, ấy, không, chết."
Sở Thần An nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Vọ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).