Hai
tròng mắt lấp lánh của Từ Mặc Sơ mang theo ý cười. Bóng dáng cao gầy của hắn
chắn trước người Sở Thần An. Bầu không khí dần dần trở nên đè nèn và đầy lo
lắng.
Từ
Mặc Sơ lại nói những lời như là cậu và Trần An rất giống nhau. Đối với Sở Thần
An mà nói thì đây là một cảnh báo.
Dường
như ánh mắt dò xét của Từ Mặc Sơ đang muốn nhìn thấu từng tầng bí mật của cậu.
Sở Thần An đơ người hai giây, sau đó tránh né ánh mắt của Từ Mặc Sơ. Cậu vội
vàng đặt thìa đang giấu ở phía sau trở lại bồn rửa tay.
"Không
cẩn thận phết nhiều quá. Tôi không thích lắm."
Cậu
xoay người bưng khay thức ăn của mình lên. Bàn tay cậu hơi run. Trên đĩa thức
ăn màu cũ có vết trầy xước nhỏ, phía trên có đặt mấy lát bánh mì. Từ Mặc Sơ
thấy Sở Thần An không nói lời nào liền nghiêng người cho cậu đi ra ngoài.
Sở
Thần An ngồi xuống trước bàn ăn, cậu nén đau lòng dùng thìa gạt bỏ phần mứt bị
phết dư, yên lặng bắt đầu cắn một lát bánh mì khô cứng. Má cậu phồng lên, cẩn
thận nhai nuốt. Một bên cậu còn dùng khóe mắt nhìn Từ Mặc Sơ.
Trương
Lương đi vào phòng bếp làm mấy đĩa thức ăn sáng, ân cần bưng lên trước mặt Sở
Thần An.
"Thần
An." Trương Lương nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn của Sở Thần An. Đôi môi đỏ mọng
còn dính chút mứt, màu sắc tươi sáng đến mê người. Yến hầu hắn ta lăn vài cái,
vành tai cũng đỏ ửng.
"Anh
đặc biệt bôi thêm mứt mà em thích ăn."
"Anh
nhớ nhầm rồi, tôi không thích."
Sở
Thần An cũng không ngẩng đầu lên. Cậu cụp mắt cắn lát bánh mì khô, không thèm
để ý đến người khác nữa.
Hệ
thống gợi ý trong tâm trí của cậu:
1,
Hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của pháo hôi.
2,
hoàn thành nhiệm vụ chính một càng sớm càng tốt.
【Nếu
không hoàn thành nhiệm vụ trong vòng ba ngày, nhiệm vụ phục sinh sẽ tự động
được coi là thất bại.】
Sở
Thần An cẩn thận suy nghĩ sau đó ăn trong lo lắng, cậu thở dài. Ba ngày này sẽ
là một giai đoạn quan trọng cho nhiệm vụ mà cậu có thể hoàn thành. Cậu mơ hồ
cảm thấy bất an.
Dường
như Trương Lương đã miễn dịch với lời nói lạnh lùng của Sở Thần An. Hắn ta vẫn
ngồi đối diện Sở Thần An, ân cần nhìn cậu ăn. Khuôn mặt Sở Thần An mềm mại
trắng nõn, đôi mắt lấp lánh, sáng ngời lại trong trẻo đến mê người, khơi dậy
ham muốn chinh phục của Trương Lương.
Trương
Lương muốn bẻ gãy sự kiêu ngạo của đóa hoa trắng quyến rũ mê người này, khiến
đóa hoa giẫm lên bùn lầy. Cũng khiến cho Sở Thần An không dám làm lơ với sự
hiện diện của hắn ta hay là coi hắn ta như một con chuột dơ bẩn, kém cỏi.
Hắn
muốn làm nhục Sở Thần An kiêu ngạo. Có được cậu, chà đạp cậu…
Ánh
mắt Trương Lương ảm đạm. Hắn ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Thần An nhưng
cũng không thấy tủi thân, chỉ khẽ cong khóe môi.
......
Sau
khi ăn sáng. Họ ngồi trên ghế sofa, nhìn nhau mà không nói gì. Ngồi im lặng cho
đến hai giờ chiều.
Lý
Nhã Nhã siết chặt lòng bàn tay, véo đến nổi tay mình chảy máu không ít. Sắc mặt
cô trắng bệch. Mồ hôi đọng lại làm ướt đôi chân mày đang nhíu lại. Cô luôn nhìn
chằm chằm vào đồng hồ trên tường như sợ bỏ lỡ từng giây từng phút.
"Tô
Vũ chết rồi. Dựa vào đâu mà chúng ta phải đi tìm cô ta?"
Cô
ngẩng đầu nhìn Trương Lương, dữ tợn trừng mắt nói: "Cho dù... Cho dù chúng
ta đi tìm thì chẳng lẽ cô ta có thể sống sao? Ôi, ôi! Tại sao điều này xảy ra?
Tôi... Tại sao tôi luôn luôn xui xẻo như vậy hả?"
"Những
thứ kia chẳng lẽ có thể buông tha cho chúng ta sao?"
Ngày
xưa Lý Nhã Nhã và Tô Vũ rất thân thiết, tốt đến mức ngay cả mật khẩu thanh toán
của nhau cũng biết. Mà khi ở tiểu khu này chưa được ba ngày thì Lý Nhã Nhã đã
quên hết tình chị em trước kia, để lộ sự ích kỷ và lạnh lùng của mình.
"Cô
im lặng một chút đi!" Trương Lương nhíu mày, nói: "Hét thì có tác
dụng sao?"
Tiếng
hét sắc bén, ầm ĩ đến mức Sở Thần An đau đầu. Cậu tìm tai nghe bluetooth bắt
đầu nghe nhạc. Cậu tăng âm lượng lên, ý đồ để nhạc che lấp đi tiếng la hét chói
tai. Cậu cuộn mình lại tựa vào sofa nhắm mắt ngủ say.
Từ
Mặc Sơ cũng không nhàn rỗi. Hắn ngồi bên cạnh Sở Thần An, dùng dao gỗ tỉ mỉ
điêu khắc một khối gỗ. Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve mặt ngoài của khối gỗ
đàn hương.
......
Lý
Nhã Nhã khóc hơn mười phút thì lại dừng. Cô nắm chặt cánh tay Trương Lương
không buông.
Lý
Nhã Nhã run rẩy, cẩn thận nhìn quanh ba người một cái rồi nói: "Người kia
cũng không nói khi nào có thể đi tìm. Bây giờ chúng ta có thể… xuống được
không?"
Sở
Thần An tháo tai nghe xuống, lười biếng duỗi thắt lưng. Cậu nhìn về phía Trương
Lương. Trương Lương im lặng một lúc lâu, mày cũng cau lại. Có vẻ là rất do dự.
Hắn
ta thấy từ đầu đến cuối Từ Mặc Sơ vẫn luôn là bộ dạng thản nhiên thì nhíu mày
hỏi hắn: "Từ Mặc Sơ, anh cảm thấy thế nào?"
"Hình
như thật sự có thể." Từ Mặc Sơ đặt khối gỗ đàn hương chưa điêu khắc ra
hình dạng đặt lên bàn, ưu nhã lau sạch vụn gỗ trong tay.
"Chúng
ta có thể suy nghĩ lại hay không..." Trương Lương và Từ Mặc Sơ nhìn nhau,
có một loại cảm giác áp lực không thể nói ra.
"Các
người thích chờ thì cứ chờ đi! Tôi thì không muốn chờ." Sở Thần An đứng
dậy, hoạt động vai hai cái rồi trực tiếp đi về phía cửa lớn. Cậu nói với vẻ
châm chọc: "Đợi lâu như vậy thật lãng phí thời gian."
Thật
ra là cậu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của ngày hôm nay. Cậu quyết
tâm muốn làm pháo hôi toàn thời gian, cậu luôn phải làm chút việc ngu xuẩn mà
các pháo hôi đều làm để thể hiện năng lực.
Hôm
nay Sở Thần An mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt làm tôn lên làn da
trắng nõn, mềm mại của cậu.
"À,
em đợi chúng ta, Thần An..." Trương Lương vừa đứng lên đã bị Lý Nhã Nhã
túm lấy, hắn ta khó khăn đi theo Sở Thần An.
Từ
Mặc Sơ để gọn khối gỗ xong xuôi mới chậm rãi đứng dậy, đi ở sau cùng của đoàn
người.
......
Họ
đi xuống lầu sáu, ánh sáng màu đỏ ở lối vào hành lang u ám đến dọa người, Sở
Thần An nhìn thấy liền nổi da gà. Cầu thang lầu sáu bắt đầu xuất hiện vết máu,
vết máu kéo dài đến tận cầu thang lầu năm, giống như dấu vết bị kéo lê.
Lý
Nhã Nhã túm lấy vạt áo Trương Lương, rùng mình đi xuống theo vết máu quanh co.
Họ dừng lại ở cầu thang trên lầu năm. Bên cạnh góc rác xuất hiện một bãi chất
lỏng không rõ có màu nâu sẫm, Sở Thần An nhìn mà liên tục buồn nôn.
Chất
lỏng màu nâu sẫm tản ra mùi tanh nồng nặc, lan tràn khắp trên mặt đất ở đầu cầu
thang. Muốn đi qua đầu cầu thang rẽ vào hành lang dài thì chắc chắn phải giẫm
lên chất lỏng đó.
Cậu
lui ra phía sau vài bước, nắm chặt tay vịn xoay người, lướt qua mọi người lùi
về mười bước. Khóe mắt cậu hơi đỏ, suýt nữa đã bị ép đến mức rơi nước mắt. Cậu
trực tiếp ngồi xuống bậc thềm, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt lan can sắt
của tay vịn.
Quá…
Quá kinh tởm.
Trương
Lương khẽ bước đến, vỗ vỗ bả vai Sở Thần An: "Thần An, em bị sao
vậy?"
Sở
Thần An nghiêng người, mí mắt rũ xuống, phát ra âm thanh mềm mại: "Tôi
không đi qua. Quá ghê tởm! Các người muốn đi thì đi đi! Tôi sẽ ngồi ở
đây."
Dứt
lời, cánh tay cậu lại ôm chặt lan can sắt, mím môi không nói lời nào. Lông mi
của cậu cong vút, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Trông cậu giống như một con mèo
nhỏ yếu ớt, mềm mại.
Sở
Thần An cũng không muốn để ý đến nhiệm vụ pháo hôi nữa. Vốn dĩ ban nãy cậu đã
không còn rụt rè sợ hãi nữa rồi nhưng bây giờ thì ôm lan can sắt không chịu
buông. Mặc cho Trương Lương kéo thế nào cũng không buông tay.
"Thần
An, đừng náo loạn nữa! Một mình em ngồi ở đây nguy hiểm biết bao."
Trương
Lương lại thử kéo Sở Thần An nhưng cậu vẫn không nghe theo.
Sở
Thần An không muốn giẫm lên bãi chất lỏng ghê tởm kia. Mùi khó chịu này cậu đã
từng ngửi thấy ở nhà xác ngoài đời thực. Thi thể của cậu được đặt trong nhà
xác. Căn phòng tối tăm và khủng khiếp.
......
Càng
nghĩ như vậy, cậu càng không chịu đi.
Trương
Lương khuyên vài câu cậu cũng không chuyển động nên cũng dần mất kiên nhẫn:
"Thần An, vào lúc nay em đừng cố tình gây sự được không?..."
"Đúng
vậy, Sở Thần An." Lý Nhã Nhã nắm lấy cánh tay Trương Lương, bất mãn nói:
"Bây giờ là lúc cậu yếu đuối sao? Ban nãy người nói muốn xuống lầu là cậu,
bây giờ người không chịu đi cũng là cậu. Cậu đang nghĩ gì vậy hả?"
Lý
Nhã Nhã bị đè nén một thời gian dài, bây giờ có cơ hội thì liền quở trách Sở
Thần An: "Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai thì chúng tôi sẽ chiều theo cậu.
Nếu không phải Trương Lương…"
"Được
rồi." Trương Lương ngắt lời Lý Nhã Nhã, còn bực dọc quát thêm: "Cô
câm miệng đi!"
Khuỷu
tay Từ Mặc Sơ tựa vào tay vịn, hắn không cảm thấy chán ghét sự yếu đuối của Sở
Thần An mà ngược lại còn cảm thấy thú vị.
"Không
gõ cửa thì không tính." Từ Mặc Sơ nhìn về phía Trương Lương.
"Nếu
như vậy thì các người đi xem hành lang trước một chút. Xem thôi chứ đừng gõ
cửa. Tôi ở đây với Thần An, đợi khi nào cùng nhau xuống đến lầu bốn rồi mới cân
nhắc sẽ tìm cửa nào."
Trương
Lương gật đầu, kéo Lý Nhã Nhã đi lên cầu thang lầu năm.
Chờ
hai người họ rẽ vào cửa cầu thang, Từ Mặc Sơ mới thản nhiên ngồi xổm xuống
trước người Sở Thần An. Hắn tò mò đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương bị
dọa đến trắng bệch của cậu.
Sở
Thần An mặc một cái quần đùi màu trắng, dài vừa đúng đến đầu gối. Giờ phút này
bắp chân thon dài, trắng nõn của cậu đang dựa vào bậc thang. Từ Mặc Sơ ngồi xổm
trước người Sở Thần An, chỉ thấy làn da trắng như sứ kia gần trong gang tấc.
"Sắc
mặt streamer Tiểu An thay đổi nhanh thật đấy." Từ Mặc Sơ cúi đầu, ánh mắt
nhìn lên cổ chân mảnh khảnh của Sở Thần An.
"Vừa
rồi không phải còn đòi đi trước sao?"
Sở
Thần An ôm lan can sắt, lười quay lại phía Từ Mặc Sơ. Cậu nghiêng người nhìn về
phía bên kia. Một mặt lạnh lùng không nói lời nào, một mặt yếu đuối rụt chân
lại.
"Trước
đây chúng ta quen nhau sao?" Từ Mặc Sơ đột nhiên hỏi.
Sở
Thần An nghe được thì tim hẫng mấy nhịp, lòng bàn tay cậu siết chặt, cố gắng
bình tĩnh nói: "Đương nhiên là không quen."
"Vậy
có thể nói nguyên nhân cậu ghét tôi không?"
Đột
nhiên Từ Mặc Sơ giơ tay lên, hắn dễ dàng bắt lấy cổ chân đang muốn rụt về của
cậu. Cổ chân Sở Thần An mảnh khảnh trắng nõn, cảm giác rất mềm mại.
"Anh
làm gì vậy?" Sở Thần An gấp đến mức mở to mắt, ánh mắt hiện lên vài phần
bối rối.
"Buông,
buông ra!"
Sức
lực của Từ Mặc Sơ rất lớn, Sở Thần An không thể tránh khỏi hắn.
"Nói
ra nguyên nhân thì tôi buông cậu ra ngay."
Từ
Mặc Sơ chậm rãi phủi bông gòn dính trên bắp chân cậu, híp đôi mắt ưng lại nhìn
cậu.
"Bởi
vì..." Sở Thần An vội vàng tránh khỏi ánh mắt của Từ Mặc Sơ. Không cần suy
nghĩ đã tức giận nhỏ giọng nói: "Bởi vì lần đầu tiên tôi gặp anh đã cảm
thấy anh không phải là người tốt."
Từ
Mặc Sơ ngẩn ra. Hắn buông cổ chân Sở Thần An ra, bắt đầu cúi đầu cười rộ lên
làm lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Tiếng cười của hắn vang vọng trong
cầu thang yên tĩnh, bầu không khí dần trở nên quỷ dị.
"Ha
ha..."
Từ
Mặc Sơ vừa cười vừa nhìn chằm chằm Sở Thần An. Trần An của hắn cũng giống như
một con mèo con đơn giản.
Con
mèo con của hắn luôn nhìn hắn với đôi mắt yếu đuối, chỉ nói đơn giản với hắn:
"Đừng nghe lời họ, hãy nghe tôi này. Tôi nghĩ rằng anh là một người
tốt."
Sau
đó, hắn ích kỷ giữ mèo con cho riêng mình. Mỗi đêm mèo con luôn khóc là hối
hận, mắng hắn là một kẻ xấu.
......
"Ha...
Tôi thích lý do đó."
Đáy
mắt Từ Mặc Sơ không cảm xúc, tiếng cười cũng chậm rãi biến mất.
"Vậy
cậu cảm thấy tôi là người xấu sao?"