"Đừng! Đừng đi!" Sở Thần An vội vàng nhìn về phía bức tường u ám.

Cô bé Kiều Kiều này vừa trong sáng vừa bướng bỉnh. Sở Thần An sợ cô bé nghĩ gì nói đấy sẽ trực tiếp nói cho Từ Mặc Sơ biết thân phận thật sự của cậu.

Cậu chậm rãi thả lỏng giọng điệu, nói: "Kiều Kiều, em nghe anh nói xem như vậy có được không? Trước tiên em hãy ghi nhớ chuyện hôm nay anh Từ hung dữ với em. Chờ sau này em thắng được trò chơi của chúng ta thì chúng ta cùng nhau đi tìm anh Từ tính sổ, có được không?"

Bàn tay nhỏ bé của Kiều Kiều nhéo nhéo con búp bế, tủi thân nói: "Thế nhưng, nhưng..."

Cô bé thật sự muốn anh Từ biết anh Trần An đã trở lại. Mấy hôm nay anh Từ trở nên vô cùng hung dữ. Thật buồn! Cô bé chưa từng thấy anh Từ đau lòng như vậy.

"Đã như vậy…" Sở Thần An lại tiếp tục khuyến khích, dịu dàng dỗ dành cô bé: "Không chỉ em có thể nhận phần thưởng là mười con búp bê mà còn có thể trả thù anh Từ sao?"

Sở Thần An cười tủm tỉm nói, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp cùng với giọng nói hiền hòa làm cho người nghe rất tin tưởng.

"Vậy, vậy được rồi. Anh phải nhớ kỹ ước định của chúng ta nha!"

Kiều Kiều hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Chờ trò chơi của chúng ta kết thúc, anh phải đi tìm anh Từ mắng anh ấy một trận. Còn lợi hại hơn anh Từ hay đánh anh ở trong phòng lúc trước."

"Anh!" Suy nghĩ của Kiều Kiều chợt chuyển hướng, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Trước kia anh thật đáng thương."

Sở Thần An sửng sốt: "Hả?"

Kiều Kiều ngây thơ nói tiếp: "Trước đây vào buổi tối em hay lén đến trước nhà anh Từ tìm anh vài lần. Mỗi lần ở ngoài cửa em đều nghe thấy anh khóc. Anh Từ nghe anh khóc còn không dừng lại mà vẫn đánh anh…"

Sở Thần An mím môi rất khó xử, khóe miệng hơi co giật.

"Sau đó em bị anh Từ phát hiện nên buổi tối cũng không dám đến trước nhà anh Từ tìm anh nữa." Kiều Kiều bất mãn, oán giận nói: "Hừ, anh Từ thật sự là quỷ nhỏ, vừa hung dữ vừa xấu. Chẳng trách anh Trần An không muốn cho anh ấy biết anh đã trở về."

Sở Thần An: "..."

Có phải cậu nên cảm thấy may mắn không? Cô bé Kiều Kiều này chỉ nghe thấy tiếng động chứ không nhìn thấy hình ảnh…

"Này, đúng vậy." Sở Thần An cười gượng hai tiếng, nói phụ họa theo.

Kiều Kiều thấy Sở Thần An đồng ý với quan điểm của mình thì lại nóng nảy. Cô bé sợ Sở Thần An sẽ vì chán ghét Từ Mặc Sơ đáng ghét mà lén rời đi lần nữa nên cô bé vội vàng chuyển đề tài.

"Nhưng... Nhưng anh Từ cũng không phải quá xấu."

Kiều Kiều ôm con búp bê, trong lòng cố gắng tìm ưu điểm trong vô vàng nhược điểm của Từ Mặc Sơ: "Anh… Anh ấy... Mặc dù anh ấy hơi hung dữ nhưng anh ấy thật sự rất thích anh!"

"Anh Trần An không biết đâu. Anh lén bỏ đi bao nhiêu ngày thì anh Từ không ngủ bấy nhiêu đêm. Mỗi ngày anh ấy đều canh giữ thân thể của anh, nói chuyện với anh, đi đâu cũng không đi."

"Anh Trần An, anh ấy thật sự rất nhớ anh!"

......

Đột nhiên cảm xúc của Sở Thần An bị lời nói của Kiều Kiều khống chế một lúc lâu, không hiểu sao cậu cảm thấy hơi áy náy và đau đớn. Từ Mặc Sơ như vậy, phần lớn trách nhiệm là do cậu.

Nếu như lúc trước cậu không nhận nhầm Từ Mặc Sơ thành đồng đội, làm rối loạn cuộc sống vốn có của Từ Mặc Sơ, không quấy rầy, trêu chọc hắn… Thì sao bây giờ Từ Mặc Sơ lại sống trong cảm giác cả ngày chỉ nhung nhớ cậu.

Sở Thần An im lặng siết chặt lòng bàn tay. Tất cả sự phát triển của cốt truyện là sai. Thế nhưng làm sao Từ Mặc Sơ có thể chấp nhận để sai lầm này trở lại như ban đầu?

Hắn cố chấp, hắn bệnh hoạn, hắn bướng bỉnh lại ngang ngược chiếm Sở Thần An làm của riêng. Sở Thần An biết, người điên đó đã yêu cậu. Vẫn luôn điên cuồng cố chấp yêu cậu… Sở Thần An càng nghĩ càng cảm thấy khó thở.

Kiều Kiều thấy Sở Thần An im lặng không nói lời nào, cô bé mới nhỏ giọng nói: "Anh, ngàn vạn lần anh đừng chán ghét anh Từ. Anh ấy thật sự rất thích anh!"

Sở Thần An ngước mắt lên, đè nén sự bồn chồn trong lòng. Ngược lại, cậu hiền hòa nói với Kiều Kiều: "Ừm, sẽ không."

Lúc này Kiều Kiều mới yên lòng, cô bé nói: "Đúng rồi. Anh, tối nay anh thấy em có tuyệt không?"

Sở Thần An: "Ừ?"

Kiều Kiều lại cười rộ lên, vui tươi nói: "Em nghe lời anh nên không giết người nữa."

Kiều Kiều nhắc tới đây khiến Sở Thần An nhớ một việc. Hôm qua, hai người đã chết. Ngô Long Dương chết ở lối ra vào hành lang, Lục Thành chết trong lúc xuống lầu.

Cơ thể Ngô Long Dương bị khoét, bị bẻ gãy tay, cổ gã ta bị vặn ra. Cái này không giống là Kiều Kiều làm.

Mà mắt của Lục Thành bị khoét, toàn thân đầy rẫy vết thương, cổ có dấu vết bị siết. Cách giết người này thì giống của Kiều Kiều nhưng Kiều Kiều lại nói cô bé không có làm?

Sở Thần An cảm thấy có gì đó không ổn nên hỏi cô bé: "Kiều Kiều, ngày hôm qua cũng không phải… cũng không phải em đúng không?"

"Không phải em." Kiều Kiều thành thật trả lời: "Từ sau khi anh làm búp bê cho em thì em không còn móc mắt người khác nữa."

Cô bé lại âm u nói: "Anh ơi, hôm nay em siết chặt dì kia là vì dì ấy quá ồn ào. Dì ấy luôn mắng anh, còn dám đẩy anh nữa. Thật đáng ghét! Em thật sự muốn móc mắt dì ấy…"

Tim Sở Thần An lỡ một nhịp. Xem ra ngày hôm qua Ngô Long Dương và Lục Thành mất mắt đều không phải là do Kiều Kiều móc. Vậy đó là ai?

Sở Thần An hỏi: "Kiều Kiều, vậy em có biết hôm qua là ai giết người không?"

"Em không biết." Kiều Kiều nói: "Hôm qua dì kia ở hành lang vẫn luôn kêu lên. Thật sự là quá ồn ào nên em trốn vào tủ trong nhà."

Đoán chừng dì trong lời nói của Kiều Kiều chính là Tô Vũ.

Sở Thần An: "Em chưa từng gặp người khác sao?"

Kiều Kiều: "Không có. Mấy năm nay ngoại trừ gặp chú chủ nhà thì em chỉ gặp anh và anh Từ thôi."

Đột nhiên Sở Thần An nghĩ đến ông chủ nhà liền giật mình. Nhân tiện còn cả dân cư trên lầu bốn và năm! Trong hai lầu này chắc chắn còn cất giấu "đồ vật" mà ngay cả Kiều Kiều cũng chưa từng thấy qua. Xem ra, cốt truyện mà cậu không biết không chỉ có mình Kiều Kiều.

"Được, anh biết rồi."

......

Họ tán gẫu đến hai giờ sáng, Sở Thần An không kiềm chế được cơn buồn ngủ nên đã đi ngủ. Không biết Kiều Kiều đã đi từ lúc nào nhưng sợ Sở Thần An sẽ lạnh nên cô bé đóng cửa sổ phòng cho cậu rồi mới đi.

Phía bên kia, 701. Đèn của phòng ngủ chính vẫn còn sáng.

Từ Mặc Sơ tỉ mỉ chọn cánh hoa hồng xanh héo rũ trước bàn, nghiêng người nói chuyện với quan tài băng yên lặng.

"Bảo bối, hôm nay hoa hồng nở cũng rất đẹp." Từ Mặc Sơ dịu dàng cười.

"Em thích không?"

Người nằm trong quan tài băng nhắm chặt hai mắt, không hề tức giận.

Sự chờ mong trong đáy mắt của Từ Mặc Sơ dần phai nhạt, hắn bày hoa hồng ra rồi đi đến ngồi cạnh quan tài, dùng ngón tay vuốt ve mặt băng. Hắn dịu dàng, cẩn thận miêu tả khuôn mặt của thiếu niên.

"Sao em lại không để ý tới anh, bảo bối..." Từ Mặc Sơ nói bằng giọng điệu tủi thân. Hắn nghiêng người tựa mặt vào băng, đầu ngón tay chỉ chỉ lên mặt băng.

"Nhưng mà anh cảm thấy bó hoa hồng xanh lúc trước em tặng anh là đẹp nhất."

"Khi nào em sẽ trở lại? Em rời khỏi nhà bao lâu rồi biết không? Nếu em không trở về, anh thật sự sẽ tức giận đấy…"

Hai mắt Từ Mặc Sơ sáng ngời, đáy mắt hắn tràn đầy tình yêu nóng bỏng. Hắn khẽ hôn lên mặt băng lạnh thấu xương: "Em không thể ích kỷ như vậy, em yêu. Đừng để anh ở đây một mình…"

"Mau trở về đi, ngoan!" Hắn dỗ dành lấy lòng.

Mặc dù từ đầu đến cuối thiếu niên trong quan tài băng cũng không đáp lại hắn.

......

Cách mặt băng, hắn mải mê vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên. Hồi lâu sau mới lưu luyến đứng dậy, rời khỏi hầm băng.

Sau khi hắn khóa cửa phòng ngủ chính, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Mắt ưng của hắn lạnh lùng, ngồi tựa người vào sofa trong phòng khách. Tất cả đồ đạc trong 701 đều được bố trí lại theo sở thích trước đây của Sở Thần An, phong cách đơn giản mà ấm áp.

Ngoại trừ mấy sợi chỉ đỏ và bùa chú treo trên tường ở cửa ra vào thì Từ Mặc Sơ đều vô cùng quý trọng mỗi một thứ trong phòng. Bởi vì, những kỷ niệm ngọt ngào đẹp nhất của họ ở đây. Đột nhiên, vào khoảng ba giờ sáng, chuông được treo trên tường bằng sợi chỉ đỏ vang lên.

Từ Mặc Sơ lặng lẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về thứ chỉ dám rụt mình ở huyền quan: "Vừa rồi đi đâu?"

"Em đâu có đi đâu, anh Từ..." Kiều Kiều ôm hai con búp bê của cô bé, nhỏ giọng trả lời.

"Đồ trên tay lấy đâu ra, Sở Thần An cho?" Tay Từ Mặc Sơ nhẹ nhàng chơi đùa với đèn nhỏ bên trái mà trước kia Sở Thần An để lại.

Kiều Kiều siết chặt tay ôm con búp bê, vội vàng nói: "Không... Không, em mới nhặt được từ dì mới."

Những lời này đều là do anh Trần An bảo cô bé nói. Nếu lúc đó anh Từ trách tội thì anh Trần An sẽ đứng ra chịu tội nhỉ? Huống hồ anh Từ thích anh Trần An như vậy. Làm sao có thể nỡ "đánh" anh Trần An quá mạnh chứ. Cô bé thầm nghĩ như vậy thì cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Thật vậy sao?" Từ Mặc Sơ đặt đèn bàn hoạt hình trong tay trở lại vị trí cũ, lặng lẽ nhìn về phía cô bé: "Lâm Kiều Kiều, suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."

Kiều Kiều nghe họ tên mình thì nhất thời sợ tới mức rụt vào chân bàn. Cô bé ôm chặt con búp bê, sợ hãi đến phát run.

"Anh Từ,... Đó là sự thật, em không có nói dối." Kiều Kiều rụt lại, nói vô cùng cẩn thận.

Từ Mặc Sơ nham hiểm nhìn về phía khác.

"Tốt nhất là em không có."

Hắn lại chất vấn: "Tại sao vừa rồi không giết cậu ấy?"

"Bởi vì em thật sự không thích búp bê, em chỉ thích búp bê anh trai làm cho em…" Kiều Kiều run rẩy, thật cẩn thận trả lời: "Mà hơn nữa lúc trước anh Trần An cũng từng nói với em là không cần phải giết người nữa."

Tất cả những lời này đều là anh Trần An vừa dạy cô bé. Từ Mặc Sơ nghe thấy tên Trần An thì đột nhiên cúi đầu. Tối hôm qua hắn đã tra tất cả thông tin cụ thể của Sở Thần An, tất cả bằng cấp, gia đình bao gồm cả địa chỉ đều là thật. Nhưng nếu thật sự Sở Thần An mới đến thì sao lại sợ hắn giống như một con chuột?

Đôi mắt yếu ớt, mềm mại của cậu tuyệt đối không lừa được hắn. Hắn không cam lòng. Cũng sẽ không cam lòng. Hắn muốn chậm rãi đào ra từng chuyện ẩn giấu trong lòng Sở Thần An.

Từ Mặc Sơ mở bàn tay rộng lớn rồi nói: "Cầm tới đây!"

Kiều Kiều miễn cưỡng một hồi mới ôm con búp bê đi đến, sau đó cẩn thận đặt lên tay Từ Mặc Sơ.

Cô bé nhìn chằm chằm vào con búp bê mới, nhỏ giọng nói: "Anh Từ, anh… Sau khi anh dùng xong có thể trả lại cho em không?"

"Ừm."

Con búp bê mới khi ở trong tay Từ Mặc Sơ có vẻ rất nhỏ bé. Bàn tay hắn siết lại, chậm rãi siết chặt con búp bê.

Sáng hôm sau.

Sở Thần An bị tiếng xì xào ở bên ngoài đánh thức. Khi cậu đi vào phòng khách thì chỉ thấy Lý Nhã Nhã đang giằng co với Trương Lương. Sau khi Tô Vũ gặp chuyện không may, tinh thần Lý Nhã Nhã trở nên lo sợ, thần kinh căng thẳng luôn túm lấy Trương Lương không buông.

"Không phải anh nói sẽ không sao hả? Không phải anh nói sẽ sớm giải quyết được sao?... Hu hu... Tất cả họ đều chết... Sao anh nói dối tôi?... Tôi biết những chuyện sẽ xảy ra, tại sao tôi lại đi theo anh? Kẻ nói dối! Đều là lừa đảo..."

Lý Nhã Nhã không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này. Tóc tai cô rối bời, sắc mặt trắng bệch trông giống như một bà điên. Trương Lương hất tay Lý Nhã Nhã ra, để cô ngồi xuống phía xa.

"Cô điên rồi." Trương Lương nhíu mày, chán ghét nhìn về phía Lý Nhã Nhã.

Hôm qua thì Tô Vũ nắm chặt lấy hắn ta không buông, hôm nay lại có Lý Nhã Nhã. Cho dù Trương Lương biết giả vờ thì cũng cảm thấy phiền. Sở Thần An nghĩ vậy. Cậu lau chùi mái tóc hơi ướt, lẳng lặng nhìn hai người họ một cái rồi ngồi xuống giữa sofa.

Trương Lương thấy Sở Thần An tới thì giả bộ yên lặng, dịu dàng nói với cậu: "Thần An, tối qua em ngủ có ngon không?"

Sở Thần An lạnh lùng liếc Trương Lương, vừa lau tóc vừa nói: "Anh rất rảnh rỗi sao? Còn có thời gian quản người khác ngủ thế nào."

Cậu nhấc chân lên. Hôm nay cậu mặc một bộ đồ ngắn màu vàng, có vẻ rất đáng yêu. Ống quần dài đúng đến đầu gối để lộ bắp chân. Bắp chân của cậu thon dài trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi không tỳ vết. Trương Lương nhìn thấy thì sửng sốt hai giây, đáy mắt hắn ta tối tăm không rõ, tham lam nhìn tới nhìn lui cơ thể của cậu.

"Chào buổi sáng!" Từ Mặc Sơ cũng tới, tùy tiện ngồi xuống một bên sofa.

Sở Thần An nhìn thấy Từ Mặc Sơ thì lập tức đứng dậy, quăng khăn lau tóc lên sofa. Cậu giống như một con mèo nhỏ cao ngạo, bước nhanh về phía phòng bếp: "Tôi lấy chút thức ăn."

Trương Lương đi theo Sở Thần An.

"Thần An, để anh giúp em!"

Sở Thần An không quay đầu, chỉ cao giọng nói: "Không cần, đừng đi theo tôi!"

Đáng tiếc âm thanh của Sở Thần An rất mềm mại, muốn hung dữ cũng không được. Từ Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào eo của cậu. Khi Sở Thần An di chuyển, eo của cậu cũng đung đưa theo… Cả cái mông mượt mà đó nữa. Ánh mắt hắn trở nên u ám. Tư thế đi rất giống nhau. Mọi thứ trên cơ thể đều giống nhau.

......

Sau khi Trương Lương bị Sở Thần An từ chối nhiều thì hậm hực trở về sofa. Từ Mặc Sơ lặng lẽ đi vào phòng bếp. Sở Thần An mặc một bộ đồ ngắn khiến cậu trông rất nhỏ nhắn. Đỉnh đầu cậu chỉ cao đến ngực Từ Mặc Sơ.

Hắn lẳng lặng tựa vào mép cửa, nhìn Sở Thần An bôi mứt lên bánh mì. Sau khi Sở Thần An phết xong thì phát hiện trên thìa còn dính rất nhiều. Mứt màu hồng nhạt tỏa ra hương thơm ngọt ngào khiến Sở Thần An khẽ nuốt nước bọt.

Cậu nhìn trái nhìn phải một lần rồi do dự vươn đầu lưỡi hồng hào ra, nhẹ nhàng liếm mứt còn sót lại trên thìa. Mứt vào miệng tan ngay, ngọt mà không ngấy. Từ nhỏ cậu đã thích đồ ngọt. Cậu cong mày hưởng thụ, đôi môi màu hồng nhạt khẽ mím lại. Còn không quên đập vào miệng vài cái.

Từ Mặc Sơ cười thản nhiên. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Sở Thần An giống như nhìn thấy Trần An của hắn. Hắn nghiêng đầu, khẽ cười ra tiếng. Sở Thần An nghe tiếng thì sợ tới mức run rẩy. Cậu xoay người lại nhìn Từ Mặc Sơ bằng ánh mắt đề phòng.

"Làm gì?" Sở Thần An trợn tròn mắt, cảnh giác nhìn hắn, giấu cái thìa dính mứt ở phía sau.

Từ Mặc Sơ cười đến mắt ưng híp lại.

"Người yêu tôi cũng rất thích ăn ngọt, cả người em ấy đều ngọt ngào..."

Nó rất ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play