Thời tiết trên đảo rất đẹp, ánh sáng
ban mai chiếu rọi lên bãi biển giống như một dải vàng lấp lánh. Gió biển thổi
qua khu rừng bên ngoài biệt thự, tiếng lá cây rì rào vang lên bên bệ cửa sổ.
Sở Thần An rụt chân, híp mắt, ngủ thiếp
đi lúc nào không hay.
Cậu đã ở đây nửa tháng rồi.
Như Tần Quyết đã nói, trong nửa tháng
này cậu đều không xuống giường.
Đây có lẽ là sự trừng phạt của Tần
Quyết vì đã khiến hắn lo được lo mất nhiều năm như vậy.
Mỗi buổi tối, Tần Quyết giống như biến
thành người khác. Đáy mắt hắn u ám cố chấp đến đáng sợ, mặc kệ Sở Thần An giả
vờ khóc cầu xin tha thứ như thế nào cũng vô dụng.
Tần Quyết giống như một con sói hoang
dã cực kỳ đói khát, muốn nuốt chửng con cừu mà mình thèm nhỏ dãi từ lâu.
Khi đến chỗ sâu nhất, Tần Quyết sẽ nắm
chặt tay cậu, trút thứ ấm nóng đó vào trong cậu.
Tần Quyết hỏi cậu hết lần này đến lần
khác: "Chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không?"
Sở Thần An thở hổn hển, Tần Quyết thấy
cậu không trả lời thì véo cằm cậu, hỏi lại: "Được không?"
Sở Thần An rưng rưng nước mắt, không
còn cách nào khác đành phải mơ màng gật đầu.
Tần Quyết cười hài lòng, hôn nước mắt
Sở Thần An, trầm giọng nói: "Chúng ta có chết thì phải chết cùng
nhau."
Trước khi ngất đi, trong đầu Sở Thần An
vẫn vang vọng câu nói đó của hắn.
Cậu giống như một chiếc lá rụng trôi
dạt trong hồ và luôn được nước nâng đỡ.
Được rồi, vậy thì chết cùng nhau.
......
Sở Thần An mặc áo sơ mi màu đen, đắp
một tấm chăn lông cừu đắt tiền. Cậu xoa mũi, di chuyển nhẹ nhàng.
Hai má cậu đỏ ửng, trong lòng mắng tên
xấu xa, biến thái hai câu.
【Đinh!】
【Đã bật phát trực tiếp cho ngài!】
[Hí hí ha…]
[Hi vợ! (X520 tiền xu vàng)]
[Mấy ngày nay thật sự là quá may mắn,
được chứng kiến cảnh bị cấm phát sóng trực tiếp. Mặc dù là màn hình đen. (X52
tiền xu vàng)]
[Thật muốn xem loại phát sóng trực tiếp
lành mạnh màu xanh lá cây mà người lớn có thể xem!!]
[Hôn vợ xinh đẹp! (X520 tiền xu vàng)]
[Áo sơ mi vợ mặc chính là của chồng.
Tôi đoán vợ không mặc quần lót.]
[Ha ha ha ha ha, vết cắn trên cổ vợ
khiêu gợi thật. (X23 tiền xu vàng)]
[Thật sự là tần suất làm có hơi nhiều,
thương vợ một giây.]
[Sáng nay đã khao khát một lần rồi.
Không được, quá khiêu gợi. (X2121 tiền xu vàng)]
......
[Mấy ngày trước nghe chồng nói muốn
sinh con.]
[Sjasha¹, mặc dù vợ tôi chỉ một cậu bé
nhưng tôi vẫn rất vui!! (X520 tiền xu vàng)]
Sjasha¹: Một từ thông dụng trên mạng, thường xuyên được
sử dụng để thể hiện tình yêu khi thấy những bức ảnh và video dễ thương.
[Vợ xinh đẹp bị ép mang thai sao? Tôi
có thể! (sắc²) (sắc)]
Sắc² (色): Hàm ý là dâm đãng. [Gì vậy, gì vậy?]
[Vợ thật đáng thương, sao có thể đối xử
với vợ như vậy? Hu hu hu hu hu, để tôi tới cho. Sjasha sjasha. (X5200 tiền xu
vàng)]
[Muốn xem, muốn xem!!]
[Baby nhỏ giống vợ như đúc, chỉ nghĩ đã
cảm thấy dễ thương!!!!!]
(Ẩn 99+ bình luận)
Sở Thần An nhìn màn đạn thì hơi ngượng
ngùng, thỉnh thoảng chọn trả lời một, hai câu hỏi. Trong lúc đó cậu cũng mở
bảng điều khiển hệ thống, liên lạc với Giang Lâm.
Sở Thần An: [Tôi đã gửi video của máy
ảnh tàng hình trong không gian hệ thống của tôi. Hôm nay anh về đất liền phải
không? Nhớ giao nó cho thông tấn xã.]
Cậu đã cắt bỏ toàn bộ phân đoạn có liên
quan đến thây ma trong video rồi mới gửi trong không gian hệ thống.
Giang Lâm: [Được.]
Giang Lâm: [Xin lỗi Thần An! Hôm đó anh
không giúp được gì cả.]
Giang Lâm: [Bây giờ em đang ở đâu? Bị
Tần Quyết nhốt lại rồi sao? Anh có thể tới tìm em, đưa em đi.]
Sở Thần An: [Không cần.]
Giang Lâm: [Vốn dĩ anh ta không yêu em.
Em tỉnh táo lại đi Thần An! Anh ta chỉ muốn hạn chế tự do của em thôi.]
Sở Thần An: [Ít nhất anh ấy cũng có thể
bảo vệ tôi.]
Trong mỗi phó bản, hắn đều ở đó.
Giang Lâm im lặng rất lâu.
Giang Lâm: [Sau khi về, chúng ta có cơ
hội gặp lại nhau không?]
Giang Lâm: [Để lại cho anh một thông
tin liên lạc đi Thần An.]
Sở Thần An: [Không cần thiết nữa.]
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ân oán
trước kia cũng kết thúc. Cậu không muốn liên quan đến Giang Lâm nữa.
Giang Lâm không trả lời, Sở Thần An
cũng rời khỏi trang liên lạc.
"Bảo bối, ngồi dậy ăn đi!"
Giọng nói Tần Quyết biếng nhác, hắn bưng cháo nóng hổi, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Sở Thần An giương mắt nhìn qua rồi
nghiêng mặt liếc xéo hắn, cảm thấy mất hứng.
"Sao vậy?" Tần Quyết buông
cháo xuống, cúi người hôn khóe môi cậu: "Còn đau sao? Anh nhớ hôm qua vừa
mới uống thuốc mà."
Sở Thần An trợn tròn mắt, nhỏ giọng
nói: "Em muốn mặc quần."
"Sau khi mặc vào em lại yếu ớt kêu
không thoải mái." Tần Quyết nghịch mấy ngón tay của cậu: "Qua hai
ngày nữa hẳn mặc được không?"
Sở Thần An nhỏ giọng hừ một tiếng, cắn
nhẹ vào tay hắn rồi buông ra, không hề để lại dấu răng.
Mu bàn tay Tần Quyết thô ráp hơn cậu,
đối với Tần Quyết mà nói thì chút sức này không đáng là bao.
Tần Quyết hoàn toàn coi đó là niềm vui,
hắn xoa tóc cậu. Còn chủ động đưa tay qua để cậu chơi tiếp.
Tần Quyết coi cậu như chó con.
Sở Thần An đánh nhẹ mu bàn tay hắn rồi
lẳng lặng dựa vào vai hắn, không biết tại sao lại ngẩn người.
Tay Tần Quyết vuốt ve bụng cậu, bụng
dưới của cậu hơi nhô lên. Bởi vì trong khoảng thời gian này bị chiếm hữu lâu,
Sở Thần An cảm giác bụng vừa nóng vừa trướng, từ đó cũng sinh ra ảo giác mang
thai giả.
"An An giỏi thật!" Tần Quyết
nói bên tai cậu: "Không bao lâu nữa là có thể sinh bảo bối rồi."
Nói nhảm, cậu sẽ không có con.
Sở Thần An có sự kiên trì của riêng mình.
Cậu bĩu môi, liếc xéo hắn một cái.
"Được, sẽ không." Tần Quy� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.