Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 113: Chiếm Hữu Thô Bạo (9)


9 tháng

trướctiếp

Sở Thần An nhìn đôi mắt sắc bén của Tần Quyết thì chột dạ run rẩy. Cánh môi của cậu bị hôn sưng lên, còn óng ánh nước, mặt thì ửng đỏ trong vừa yếu ớt lại quyến rũ.

Giọng Sở Thần An nhỏ như muỗi kêu, rũ mắt nói: "Không có gì…"

Ngón tay Tần Quyết vuốt ve cánh môi mềm mại của cậu, cười lưu manh hỏi: "Hôm nay hai người ra ngoài ăn à?"

Rõ ràng Tần Quyết nắm rõ nhất cử nhất động của cậu nhưng vẫn phải hỏi cậu một lần.

Sở Thần An: "Ừm."

"Phòng riêng." Tần Quyết không cười nữa, ánh mắt hiện lên một tia tối tăm: "Ăn mười hai phút."

Tần Quyết và Sở Thần An đối diện nhau, hắn giống như đang thẩm vấn cậu: "Hai người thật sự đi ăn sao?"

Sở Thần An chột dạ, cậu giải thích: "Tôi không có khẩu vị nên đã đi ra trước."

Tần Quyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Thần An: "Thần An, bạn trai em biết tôi. Vậy hôm nay tôi đi gặp anh ta để anh ta chia tay em được không?"

"Không được." Sở Thần An nói.

"Tại sao?" Tần Quyết dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu, giọng nói không rõ cảm xúc: "Nửa năm em và anh ta không gặp mặt một lần. Quan hệ đã cứng ngắc từ lâu rồi. Chi bằng trực tiếp cắt đứt, ở bên tôi được không?"

Giọng điệu Tần Quyết nhẹ nhàng nhưng dường như sự bình tĩnh đó lại ẩn giấu một cơn bão lớn. Hắn như vậy làm cho Sở Thần An hơi run rẩy.

"Tôi... Trưởng bối nhà tôi và nhà họ Giang quen biết mấy đời rồi." Sở Thần An nói.

"Vậy thì sao?" Tần Quyết nhẹ nhàng nói, một bàn tay khác nâng cằm Sở Thần An: "Hai người lại không đính hôn. An An, em chỉ cần gật đầu là được, những thứ khác tôi đều có thể xử lý tốt. Em cũng không cần băn khoăn."

Giọng nói Tần Quyết dịu dàng giống như đang dỗ dành cậu.

Đương nhiên Sở Thần An không thể đồng ý, thử đổi một cái cớ khác: "Nhưng chúng ta mới quen nhau không lâu. Tôi cảm thấy hơi nhanh, hơn nữa ưm…"

Tần Quyết cắn cánh môi cậu rồi xâm nhập vào khoang miệng cậu, tiến thẳng vào quấn quanh đầu lưỡi cậu, nồng nhiệt mà mạnh mẽ. Nụ hôn ngang ngược của hắn khiến cậu không thể kháng cự, ngay cả thở cũng gian nan.

Một tay Tần Quyết nâng bả vai cậu, ôm cả người cậu vào lòng.

Hồi lâu sau, Tần Quyết mới buông Sở Thần An. Cậu hé miệng gian nan thở hổn hển, mắt ngấn nước.

"Nói tiếp." Đầu lưỡi Tần Quyết đẩy cằm. Tay vuốt lọn tóc bị ướt mồ hôi trước trán.

Sở Thần An không dám nói chuyện. Cậu mím môi, hai tay ôm ngực.

"Thích là thích, không có chuyện nhanh hay chậm. Em và Giang Lâm quen biết nhau ba năm, không phải cũng nửa năm gặp mặt một lần sao? Tên phế vật kia có thể quan tâm đến em bao nhiêu?"

"Nếu không phải thấy anh ta bị liệt thì ông đây đã ném anh ta xuống biển cho cá ăn từ lâu rồi. Sau này tôi không muốn nghe em nói những lời này nữa." Tần Quyết nắm cằm Sở Thần An, buộc cậu đối diện với mình rồi lại cất giọng u ám nói: "Nếu tôi thích một người thì cả đời này người đó phải là của tôi."

Tần Quyết chính là như vậy, hoàn toàn cố chấp.

Chỉ cần hắn nhận định thì cho dù là chết vì tình thì cũng không thể buông tay.

Sở Thần An nghe vậy thì đầu óc rối bời, nhịp tim không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Tần Quyết kề sát bên tai cậu, thẳng thắn nói: "An An, anh cứ thích em."

Những lời này của Tần Quyết giống như đang tuyên án cậu vụng về lấy cớ vô hiệu.

......

Tần Quyết cứ nhất định phải ôm cậu ngủ trưa một tiếng đồng hồ, Sở Thần An đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.

Tần Quyết nằm trên giường cậu, một cánh tay mạnh mẽ ôm eo cậu. Ngay cả cơ hội ngồi dậy cậu cũng không có.

Sở Thần An thở thận trọng. Cậu nằm trong lòng Tần Quyết, nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng của hắn thì hơi hoảng hốt.

NPC đằng sau hậu trường là cùng một người, người này cũng có thể có nguyên mẫu trong thế giới thật. Linh cảm của cậu rất mãnh liệt, cậu đã gặp người này trong thế giới thật.

Nhưng dường như ký ức sâu sắc đó bị làm mờ, trở nên mơ hồ và mông lung.

Tần Quyết nhắm mắt lại, lúc hắn yên tĩnh dường như lại biến thành người khác, thiếu đi vài phần thô bạo thường ngày.

Sở Thần An nghiêm túc nhìn Tần Quyết, muốn đưa tay sờ hốc mắt sâu thẳm của hắn nhưng không dám.

Mặt nghiêng của cậu bị gối đầu đè ép thành một vòng cong hình tròn, hai tay ngoan ngoãn xếp chồng lên nhau.

Một lúc lâu sau, Sở Thần An chợt cảm thấy mũi mình hơi ngứa, cậu không kiềm chế được nên nhẹ nhàng hắt hơi một cái.

Tần Quyết siết chặt cánh tay, ôm chặt Sở Thần An vào lòng. Hắn nheo mắt, cằm cọ lên trán Sở Thần An: "Thức rồi à?"

Sở Thần An: "Ừ, anh mau ngồi dậy về đi."

Cậu luôn cảm thấy điều đó không tốt lắm.

Tần Quyết gặp cậu thêm một ngày thì trí nhớ của hắn sẽ khôi phục nhanh hơn một ngày. Mà trong khoảng thời gian này lại là thời kỳ đặc biệt của nhiệm vụ nên làm cho cậu không khỏi hơi lo lắng.

"Không vội, ngủ tiếp đi." Tần Quyết cong môi, bàn tay vuốt ve từ lưng đến eo Sở Thần An.

"Ngồi dậy!" Sở Thần An đẩy Tần Quyết, nhỏ giọng nói: "Tôi có bạn trai rồi, chúng ta như vậy không tốt..."

"Sao lại không tốt?" Tần Quyết hôn khóe môi Sở Thần An rồi xoay người nằm thẳng. Một tay gối đầu, một tay ôm vai Sở Thần An để cậu nằm sấp trong ngực mình.

"À, cũng đúng. Chúng ta như vậy có phải là vụng trộm hay không?"

Tần Quyết sinh ra da mặt đã dày, lại thích nói với cậu những lời thẳng thắn lộ liễu này.

"Nhưng chúng ta còn chưa làm gì mà." Tần Quyết vân vê cổ áo đang cài khuy của Sở Thần An, ý muốn rõ ràng.

Sở Thần An nắm lấy tay Tần Quyết, vội vàng nói: "Anh… Anh ngủ thêm một lát đi."

Tần Quyết cười phì một tiếng rồi vùi vào cổ Sở Thần An tiếp tục ngủ: "Sao lại đáng yêu như vậy."

Sở Thần An đỏ mặt, thận trọng cúi đầu nhìn hắn. Chờ hắn không làm loạn nữa mới yên lòng.

Một, hai tiếng sau, Sở Thần An mới mời được đại phật Tần Quyết đến cửa. Tần Quyết đè cậu lên cửa hôn vài cái mới chịu buông cậu ra.

Tần Quyết nói: "Tối nay cùng nhau ăn một bữa, tôi đến đón em nhé?"

Thấy Sở Thần An miễn cưỡng gật đầu, Tần Quyết mới hài lòng mở cửa rời đi.

Sở Thần An nhìn bóng lưng Tần Quyết rời đi, tim đập nhanh đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cậu bưng chút trái cây mọng nước đi tới gõ cửa phòng Trình Hạo.

Vài phút sau, bên trong truyền đến tiếng kéo lê rõ ràng. Người bên trong không kiên nhẫn hỏi: "Ai vậy?"

Trong lòng Sở Thần An thầm kêu không ổn, Chu Cường Sơn còn chưa đi.

Chu Cường Sơn mở cửa, vừa nhìn thấy người tới là Sở Thần An thì ánh mắt không kiên nhẫn thay đổi ý tứ rất nhanh. Hắn ta bắt đầu không an phận đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

"Là em à?... Vào đi!" Chu Cường Sơn nói xong thì nhường đường cho cậu.

"Không cần." Sở Thần An giả vờ bình tĩnh, cậu bưng khay trái cây nói: "Tôi đến thăm Trình Hạo. Nếu anh đã ở đây vậy lần sau tôi sẽ tới."

Chu Cường Sơn nắm cổ tay Sở Thần An, cười tủm tỉm kéo cậu vào: "Đừng n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp