“Anh cho rằng đấy là ảo ảnh?” Caesar cười hỏi, hắn thong thả lại gần Evan, để anh cảm nhận được rõ vẻ đẹp giữa bóng tối và ánh sáng giao hòa trên mặt mình.

“Bất kể thế giới đó có thật hay không, nó đến từ anh. Vậy nên đối với tôi mà nói, nó không phải thế giới của tôi, đối với tôi nó chỉ là ảo ảnh thôi.” Evan đáp.

“Ồ… đúng là lý giải như vậy thì anh sẽ chấp nhận tôi dễ dàng hơn.”

“Không, so với Mammon, sự tồn tại của anh đối với tôi mà nói mới là thật. Vậy nên anh có chịu phụ trách cố vấn cho tôi trong vụ án này, hay sau này tìm người khác lãng phí thời gian uống hồng trà với anh?”

“Tôi chọn làm “sự thật” của anh.” Caesar đặt tách trà xuống, đi ra cửa, tiện tay cầm lấy áo khoác.

Evan nhìn theo bóng lưng Caesar, anh không biết rốt cuộc quyết định của mình là đúng hay sai.

Lên ô tô, Evan ném tài liệu vụ án cho Caesar. Tên này là một thiên tài đọc hiểu, chưa đầy một phút đồng hồ, hắn đã đọc rõ ràng vụ án mà Evan tốn ba tiếng đồng hồ mới hiểu được thấu đáo.

“Mấu chốt của vụ án này không nằm ở việc rốt cuộc người chết là do dị ứng ngạt thở, hay là do cậu sinh viên y cấp cứu không đúng cách, mà là lúc đó tại sao cậu ta không mang thuốc dị ứng. Mặc dù đây không phải bằng chứng mang tính quyết định có phải mưu sát hay không, nhưng là một nghi vấn rất lớn.” Caesar chống cằm, ngoảnh mặt nhìn Evan, “Hơn nữa tôi cá rằng anh cũng đang nghi ngờ điều này.”

Lúc này, điện thoại của Evan nhận được một tin nhắn, anh chau mày.

“Trong ký túc của người chết John Hightower đúng là có hai lọ thuốc dị ứng, và thuốc xịt. Nhưng đều cất trong tủ để đồ, chưa từng mở nắp, rất rõ ràng là để dự phòng.”

“Nếu chỉ là tình cờ thuốc dị ứng của cậu ta dùng hết, trong cặp hoặc trên người cậu ta chắc hẳn phải có chai rỗng. Vậy phương hướng điều tra bước tiếp theo của cậu là gì?” Caesar hỏi.

“Cô bạn gái Anita của John Hightower khăng khăng cho rằng cậu ta bị sát hại, gồm cả bạn thân chết vì tai nạn ô tô tháng trước của cậu ta – Mike.”

“Anh thẩm vấn Anita rồi à?”

“Tất nhiên rồi. Tôi hỏi cô ấy có lý do gì để nghi ngờ John và Mike đều bị mưu sát, cô ấy im lặng không nói gì.”

“Xem ra John và Mike có lịch sử đen tối không muốn tiết lộ, mà phần lịch sử đen tối này, chắc chắn Anita cũng có tham gia.”

“Vậy nên tôi cần anh đến thẩm vấn cô ấy thay tôi.”

“Tại sao lại là tôi?”

Evan im lặng vài giây không trả lời, khi xe của họ dừng ở một ngã tư đường, anh đáp: “Vì Mammon sẽ nói cho anh biết đáp án.”

“Anh không biết Mammon là cái gì à? Phim ảnh đều dạy chúng ta, bất cứ ai thử hợp tác với ác quỷ, cuối cùng đều sẽ đánh mất linh hồn mình.”

“Thế thì đừng hợp tác với ác quỷ.” Evan ngoảnh mặt, ánh mắt lướt qua Caesar, “Mà phải điều khiển nó.”

Khi Evan lái xe tiếp, Caesar vẫn giữ tư thế nhìn anh.

“Sao anh cứ nhìn tôi mãi thế?”

“Tất nhiên là bởi anh là phong cảnh có một không hai mà hiện tại tôi nhìn thấy được.”

Mười phút sau, xe dừng ở trước địa chỉ mà Anita đăng ký với cảnh sát.

“Anh chắc chắn cô ta sống ở đây chứ?” Caesar mở cửa, bước xuống.

Thật vậy, mặc dù Anita là người mẫu trang bìa, nhưng một tòa biệt thự xa hoa như thế rõ ràng không phải thứ cô nàng chi trả được. Mà chỗ này cũng không thuộc về anh bạn trai John Hightower của cô.

“Vào là biết.”

Evan bấm chuông cửa bên ngoài cổng sắt: “Xin chào, tôi là thanh tra Cục điều tra liên bang Evan Lee.”

Cổng mở rất nhanh, nhưng người ra đón họ không phải Anita, mà là một thanh niên tóc ngắn sẫm màu, vóc người rất cao.

“Ồ, lần đầu tiên tôi gặp đặc vụ liên bang đấy, xin chào, tôi là bạn của Anita – Mason. Mời vào.”

Khi Caesar đi sau Evan xuất hiện trước mặt Mason, Mason sửng sốt.

“Tôi không ngờ đặc vụ Cục điều tra lại có nhân vật bề ngoài nổi bật thế này…”

Evan không buồn giải thích thân phận của Caesar, mà ngồi xuống trong phòng khách.

Anh chú ý đến bên trong tòa biệt thự này được dọn dẹp khá sạch sẽ, còn Anita vừa nhìn là biết không phải kiểu cô gái thạo việc nhà, dành thời gian cả ngày dọn dẹp nhà cửa, rõ ràng là nơi này chắc hẳn phải có người giúp việc. Nhưng John Hightower đã qua đời, Evan cũng đã điều tra tình hình thu nhập của Anita, kể từ sau khi qua lại với John, cô không nhận nhiều việc làm người mẫu trang bìa nữa. Vậy nên, cơ bản là cô nàng không có đủ thu nhập để tiếp tục thuê người giúp việc.

Evan còn chưa kịp đặt câu hỏi với Mason, Caesar bên cạnh đã lên tiếng: “À, Mason, cậu và John Hightower cũng là bạn thân à?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Ồ, vậy nên cậu chăm sóc rất tốt cho bạn gái của bạn thân nhỉ.”

“Anh có ý gì?” Mason chau mày.

Caesar nói thế nghe như đang nói bóng gió.

“Lẽ nào không phải à? Quét dọn biệt thự này cần rất nhiều công sức. Rất rõ ràng là Anita còn đang chìm đắm trong đau khổ, nên anh đã thuê người giúp việc thay cô ấy. John đi giày cỡ 10. Tôi nhìn thấy giày nam trong tủ giày rõ ràng là to hơn cỡ 10, hơn nữa không chỉ một đôi, đó là giày của anh. Vậy nên anh sống ở đây trong thời gian dài. Thế thì phải hỏi rằng, nếu anh sống ở đây không phải là để chăm sóc Anita, lẽ nào chỉ là để sống trong căn biệt thự mà bạn thân để lại ư?” Caesar hơi ngẩng đầu, nhìn Mason đứng cách đó không xa.

Nụ cười của hắn có một sức lôi cuốn, khiến người ta vô thức tin tưởng dù câu hỏi của hắn rất sắc bén, nhưng không mang ác ý gì.

Mason phá ra cười: “Ha ha ha, ngài thanh tra, anh nói không sai. Trạng thái tinh thần của Anita gần đây quả là không được tốt lắm, nên tôi đến đây trông nom cô ấy, chỉ sợ cô ấy làm chuyện dại dột.”

“Có thể hiểu được.” Caesar gật đầu, sau đó lại hỏi, “Vậy ngoài John ra thì chắc hẳn anh và Mike cũng rất thân thiết phải không?”

“Dĩ nhiên rồi. Ba chúng tôi và Anita đều là bạn thân.”

“Anita cho rằng John và Mike đều bị sát hại. Anh thì sao?” Evan ngồi bên cạnh cất tiếng.

Mason thở dài: “Nếu là sát hại, thế thì chắc hẳn ai đó phải chịu trách nhiệm về cái chết của John, cô ấy sẽ có đối tượng để đổ tội. Nhưng đó là tai nạn… Chúng tôi chẳng ai có thể trách được số phận.”

“Đúng vậy. Số phận rất kỳ diệu. Chẳng ai trong chúng ta lường trước đực sẽ có gì xảy ra với mình.” Caesar cười, ngón tay hắn mân mê vành cốc cà phê, như thể đang trêu đùa một con mèo lười nhác.

Lúc này, Anita rảo bước từ trên tầng xuống, lườm Mason bằng ánh mắt hơi tức giận: “Có đặc vụ liên bang đến tìm em, sao không bảo em!”

Mason nhún vai bất lực: “Anh chỉ rót cà phê cho họ thôi, các cái khác chưa nói gì cả!”

“Đúng là cậu ấy chưa nói gì.” Caesar đứng dậy, hai tay hắn đút trong túi áo, ngửa mặt ngước nhìn Anita đứng trên cao.

Anita ngây người. Cô từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp vóc dáng nổi bật. Nhưng người đàn ông trước mặt thì khác hẳn. Hắn có vẻ bí ẩn vừa tao nhã vừa khó nắm bắt, trong thoáng chốc Anita không tài nào dời mắt khỏi đối phương.

“Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Evan, cô có thể gọi tôi là Caesar. Nghe nói cô cho rằng John và bạn thân của cậu ấy là Mike đều bị sát hại. Nhưng thành lập một vụ án mạng cần ít nhất là hung khí và động cơ. Trong vụ án mạng của John, chúng ta có thể cho lạc là hung khí; còn trong vụ án mạng của Mike, hung khí và rượu và chiếc ô tô đó. Thế còn động cơ thì sao? Cô nghĩ động cơ một ai đó ngụy tạo tất cả thành tai nạn là gì?” Từ đầu đến cuối trên môi Caesar vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt hắn có một sức mạnh, khiến Anita chẳng thể nào dời mắt.

Anita ngây người tại chỗ, cô hé miệng, khóe mắt liếc qua phía Mason, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, do tôi mất kiểm soát cảm xúc nên nói ra rất nhiều lời đoán mò vô lý. John… đã rời bỏ tôi mãi mãi, tôi nghĩ tôi cần chấp nhận hiện thực.”

“Anita, có lúc cái gọi là chân tướng, ở một lúc nào đó cô không dám nói ra, sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất và cũng có thể là cuối cùng, cô sẽ không thể nào nói ra được nữa.” Ánh mắt Caesar không di chuyển, Evan biết nhất định hắn đã nhìn ra điều gì.

Anita thở dài: “Xin lỗi, ngài thanh tra, tôi đã lãng phí thời gian của các anh.”

Mason bất lực nhìn Evan và Caesar: “Hai vị, tôi nghĩ Anita muốn nghỉ ngơi…”

“Thế thì chúng tôi về đây.” Evan đứng dậy, cùng Caesar đi ra cửa.

Lúc cửa mở, Caesar bỗng ngoái đầu: “Hì, Mason, vườn hoa sau nhà cô cậu được chăm chút rất đẹp.”

“Ồ, cảm ơn.”

Khi Evan và Caesar đều đã ngồi vào xe, trong không gian khép kín này toàn là mùi Caesar.

Rõ ràng hắn không dùng bất cứ nước hoa nam nào, Evan lại ngửi được mùi thơm mát lạnh trong mái tóc hắn, nó cứ như một sức mạnh lặng lẽ, ngấm vào sâu trong tư duy của Evan. Evan mở cửa sổ, mặc cho cuối thu thổi tan tất cả.

Evan nói: “Anh đã nhìn thấy gì?”

Caesar cười, ngón tay hắn lướt qua ngọn tóc Evan: “Điều anh muốn hỏi là Mammon đã nhìn thấy gì phải không?”

“Được thôi, nếu không để bụng thì Mammon đã nhìn thấy gì?”

Caesar không trả lời anh, mà ngả lại gần từ từ, ngón tay hắn ấn nhẹ lên cà vạt ngay ngắn của Evan: “Không ai dạy anh, đừng tin bất cứ câu nào của ác quỷ à? Chúng giỏi nhất là nói dối đấy.”

Dòng suy nghĩ của Evan bị đối phương kéo theo, dường như thời gian trở nên chậm rãi.

“Thế anh đã nhìn thấy gì, thưa giáo sư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play