Anh và Arryn trò chuyện vui vẻ, chớp mắt một cái đã mười mấy phút trôi qua, cà phê trong cốc Evan cũng lộ đáy.

“Tôi đi rót một cốc khác cho anh nhé.” Arryn bưng cốc cà phê bước vào bếp.

Đúng lúc này, điện thoại Evan nhận được một tin nhắn đến từ Murphy, ngón tay Evan run bắn, anh ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Arryn bưng cà phê đi tới.

“Hì, ngài thanh tra, ở đây còn có một ít bánh quy, tôi quên mang ra mời anh ăn.”

“Không cần đâu.” Evan đứng dậy, xin lỗi, “Tôi còn có manh mối cần bám theo, bánh quy của cậu chỉ đành để lần sau ăn vậy.”

“Ồ, được thôi.” Arryn tiếc nuối gật đầu.

Evan đi ra cửa, lúc đang xỏ giày, anh giả vờ hỏi như vô tình: “Phải rồi Arryn, tối thứ ba này cậu có ở nhà không?”

“Tại sao lại hỏi thế, ngài thanh tra?” Arryn ngoảnh mặt sang, cười nhìn Evan, “Là vì Anita bị giết vào tối hôm ấy à?”

Evan sững sờ.

Arryn đi tới từng bước một, Evan nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt cậu ta.

“Đúng rồi, ngài thanh tra, có thể mượn anh một thứ được không?”

“Thứ… thứ gì…” Evan nhíu mày, anh cảm thấy dường như thế giới này đang quay tròn.

“Giấy tờ FBI của anh. Tôi cần dùng nó đi gặp Susanna. Dù bây giờ con bé đã phân hủy, không thể nói hay cười với tôi được nữa, tôi cũng muốn gặp con bé. Tôi là người duy nhất có thể “nhận xác” con bé.”

Toàn thân Evan chẳng còn chút sức nào, lúc này anh có thể xác định, nhất định Arryn đã bỏ gì đó trong cà phê.

Arryn vén áo khoác âu phục của Evan, lấy giấy chứng nhận ra.

Còn điện thoại trong túi Evan cũng rơi ra ngoài theo chuyển động của anh, nó rơi xuống đất, trên màn hình vẫn còn hiển thị tin nhắn của Murphy: Đã có kết quả khám nghiệm tử thi Susanna bị Mason giấu, chắc hẳn cô ấy là cậu sinh viên y Arryn Hughes đó là anh em! Anh phải cẩn thận!

Arryn cúi đầu, lãnh đạm đọc tin nhắn: “À, các anh đã biết rồi. Thực ra tôi vốn định treo cả Anita và Mason lên thanh xà, sau đó cởi dây thừng trói chúng ngay trước mặt chúng, cho chúng tận hưởng cả quá trình tử vong. Nhưng nếu như cả hai đều chết, thì chẳng ai biết Susanna đã bị chúng giấu đi đâu rồi. Cô em gái đáng thương, cô đơn của tôi, một mình thối rữa mọc giòi ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt… Tôi muốn cho con bé nhanh chóng nhìn thấy ánh nắng…”

Evan lắc đầu, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ: “Cậu… đã biết Susanna bị bọn họ sát hại… đáng lẽ cậu phải báo cảnh sát…”

“Báo cảnh sát? Chỉ cần bốn bọn chúng không khai ra xác Susanna ở đâu, không có nạn nhân, thì không thể lập hồ sơ được.”

Arryn đặt cà phê xuống, kéo lấy một cái ghế để ngồi, quan sát ý chí của Evan đọ sức với tác dụng của thuốc.

“Sao… sao cậu biết Susanna bị bọn họ giết chết…” Nhận thức của Evan càng ngày càng mơ hồ.

Trước khi gục ngã, anh muốn biết toàn bộ chân tướng của vụ việc.

“Được thôi, tôi sẽ kể cho anh câu chuyện này, từ đầu đến cuối.” Arryn nhìn Evan, dường như nhìn thấy một sự tồn tại khác thông qua cơ thể của anh, “Susanna là em gái tôi. Bố mẹ tôi không nuôi được nó, giao nó cho một cặp vợ chồng khác trên thị trấn. Cặp vợ chồng này không đối xử tốt với con bé. Tới tận khi tôi đến thành phố này theo học trường y, Susanna cũng hay tin tôi là anh trai nó, thế là con bé rời khỏi thị trấn ấy, đi tàu hỏa rất rất lâu đến đây tìm tôi. Ban đầu, con bé đối với tôi mà nói là một gánh nặng, từ bé đến lớn chúng tôi lớn lên trong môi trường khác nhau, thậm chí còn chưa từng nói chuyện. Vả lại học phí đắt đỏ của trường y khiến tôi sắp không gánh nổi nữa. Mà bố mẹ tôi cũng đã qua đời, chẳng ai hỗ trợ tôi được. Tôi đã dùng rất nhiều cách khiến Susanna bỏ đi, nhưng con bé không chịu đi. Nó bảo tôi rằng, trên thế giới này chỉ còn lại tôi và nó. Lúc đó, tôi căn bản là không hiểu ý nghĩa của câu nói này. Để giảm bớt gánh nặng của tôi, Susanna tìm được một công việc, tôi biết đó không phải việc vẻ vang gì, nhưng tiền lương không tệ. Tôi sỉ nhục nó, vì áp lực mà chế giễu nó ở nhà, nó đều lặng im chịu đựng, thậm chí còn trả học phí cho tôi. Nó càng tốt với tôi, tôi càng áy náy, tôi chỉ muốn nó nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của tôi!”

Evan ngả ra sau, phịch xuống đất, đầu anh nặng trĩu.

“Nhưng một ngày nọ, con bé biến mất thật. Nó không gửi tiền cho tôi nữa, không quét dọn căn hộ cho tôi nữa, không chuẩn bị thức ăn cho tôi nữa, không lấy lòng tôi nữa! Sau đó tôi phát hiện ra, thực ra tôi rất cần con bé. Tôi gọi điện cho nó, điện thoại nó tắt máy. Tôi hoàn toàn không tìm thấy con bé nữa. Người bảo “trên thế giới này chỉ còn lại tôi và nó” cuối cùng đã vứt bỏ tôi. Tôi buồn lắm, dù cho tôi không kể với bất cứ ai! Tới một ngày nọ, tôi vô tình nhìn thấy Facebook của John Hightower, nó khoe khoang cuộc sống xa hoa của mình, mà trong tấm ảnh bể bơi lại xuất hiện bóng lưng của Susanna! Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng tôi biết đó chắc chắn là Susanna! Đêm Halloween cuồng nhiệt ở trường, John Hightower uống say, nó nôn dữ dội, các bạn nó bèn gọi tôi là sinh viên y đến chăm sóc nó, sau đó bọn chúng tiếp tục ăn chơi. Tôi tranh thủ cơ hội ấy, hỏi John Hightower… anh đoán xem nó bảo gì tôi? Nó đã kể cho tôi tất cả! Anh có biết trời đất đảo lộn là cảm giác thế nào không? Đó là em gái tôi! Người trả giá tất cả vì tôi! Nếu con bé không đến cái biệt thự chết tiệt đó kiếm tiền, con bé sẽ không chết! Tôi muốn chúng trả giá!”

Khuôn mặt từng nom yếu đuối của Arryn trở nên dữ tợn trong mắt Evan.

Vậy nên Arryn mới cấp cứu cho John Hightower, không phải để cứu cậu ta, mà là để chắc chắn bơ lạc của Lilliane đủ giết cậu ta.

Cuối cùng Evan mất kiểm soát, anh ngất xỉu.

Arryn đi tới cạnh Evan, dìu anh dậy, đặt lên trường kỷ.

“Anh là người tốt, ngài thanh tra ạ. Chúc anh mơ đẹp. Tôi phải đưa Susanna về nhà.”

Arryn quay người bỏ đi, đúng lúc cậu ta mở cửa căn hộ, vài cảnh sát đã giơ súng chờ ở đó.

Đứng đầu là Murphy: “Chào, Arryn Hughes, anh bị bắt vì tình nghi sát hại Anita, John Hightower và lên kế hoạch mưu sát Mike. Anh có quyền giữ im lặng, mọi điều anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.”

Cánh tay Arryn bị bẻ quặt ra sau lưng, Murphy lấy lại giấy tờ của Evan trong tay cậu ta.

Từ đầu đến cuối biểu cảm của Arryn vẫn lạnh nhạt, dường như cậu ta đã đoán trước mọi việc sẽ tới. Khi cậu ta bị cảnh sát áp giải ra khỏi căn hộ, cậu ta nhìn thấy dưới tòa nhà có một người đàn ông tóc vàng đang đút tay trong túi áo, mỉm cười nhìn cậu.

Arryn vẫn nhớ, đó là cố vấn của Cục điều tra từng theo Evan đến ghé thăm mình.

“Giáo sư, cảm ơn anh rất nhiều! Nếu không phải anh đề nghị so sánh DNA của Arryn Hughes và Susanna thì chúng tôi không nghĩ đến việc này nhanh thế đâu.” Murphy tỏ vẻ rất biết ơn.

Vài phút sau, nhân viên y tế khiêng Evan ngất xỉu ra ngoài.

Murphy trố mắt: “Ôi Chúa ơi! Evan! Anh sao thế Evan!”

“Chắc anh ấy không sao đâu, ngủ một giấc là ổn. Arryn sẽ không làm hại anh ấy thật đâu.” Caesar điềm tĩnh nói.

“Sao anh biết Arryn sẽ không làm hại anh ấy?”

Caesar đút tay trong túi, phóng khoáng quay người: “Vì Evan từng cho cậu ta hy vọng.”

Chạng vạng ngày hôm ấy, Evan tỉnh lại trong bệnh viện.

Trong mũi anh là mùi thuốc khử trùng, và mùi hồng trà thoang thoảng.

Anh ngoảnh mặt sang một bên, phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh viện, còn bên cạnh giường anh là bóng Caesar nhàn hạ, một tay bưng cà phê, tay còn lại cầm báo đọc.

“Arryn Hughes đâu…” Khoảnh khắc nhìn thấy Caesar ngồi bên giường, anh bèn biết vụ án này đã được ấn định.

“Trong tù. Cậu ta lại trở thành tiêu điểm báo chí rồi. Anh muốn đọc tin tức trên báo không?”

Caesar đang định chìa tờ báo trong tay cho Evan, anh lại lắc đầu: “Không cần đâu. Rốt cuộc vụ án này là thế nào, tôi biết rõ hơn đám phóng viên đó.”

“Theo thủ tục, Arryn là người thân duy nhất, thi thể Susanna sẽ được trả lại cho cậu ta, cậu ta không cần phải dùng giấy tờ của anh.” Caesar đặt cốc sang một bên, thản nhiên nhìn vào mắt Evan.

“Chúng tôi trả thi thể của Susanna về cho cậu ta, so với việc cậu ta chủ động tìm đến thi thể cô ấy, có ý nghĩa khác nhau đối với cậu ta. Caesar…”

“Hửm? Sao thế?”

“Câu chuyện hoàng tử đến lâu đài của ác quỷ để cứu công chúa mà anh từng kể cho tôi… có phải là thực ra lúc gặp Arryn, anh đã biết cậu ta chính là hung thủ rồi không? Anh đang nhắc nhở tôi, đừng để Arryn lừa, nếu không dao nhọn của cậu ta sẽ đâm xuyên tôi, máu tươi của tôi sẽ trở thành vỏ bọc của cậu ta?”

“Không phải, Evan à. Tôi kể câu chuyện đó cho anh, là nói cho anh biết, chân tướng chính là công chúa bị nhốt trong lâu đài của ác quỷ, nó có xiêm y trắng muốt, nhưng bị giam giữ bởi các loại dục vọng và ý đồ, chẳng ai nhìn thấy nó cả. Còn anh chính là chàng hoàng tử dũng cảm ấy. Anh sẽ không ngại ngần dùng máu tươi của mình nhuộm đỏ tà váy trắng của công chúa, giúp chân tướng thoát khỏi mọi ràng buộc, xuất hiện trước thế giới này bằng cách nổi bật nhất.”

“Tôi chẳng biết mình giàu tinh thần cống hiến thế đấy.” Evan nhắm nghiền mắt, mỉm cười bất lực.

“Việc này với anh mà nói là sự cố chấp đối với chân tướng, nhưng với tôi mà nói, lại cực kỳ tàn nhẫn. Tôi có thể không biết chân tướng là gì, nhưng tôi tuyệt đối không thể nhìn thấy máu tươi của anh.”

Giọng Caesar rất khẽ, như rửa trôi toàn bộ bụi bặm trong thời gian, cuối cùng rơi vào tai Evan.

“Caesar, còn nhớ anh từng hỏi tôi, “này, Evan, nếu tôi và anh bị treo trên tòa cao ốc đó, mà nếu anh không cởi dây thừng của tôi, chúng ta sẽ chết cùng nhau thật, thì anh sẽ làm gì?” không?”

“Nhớ chứ, anh bảo “nhúng ta có thể thi xem ai cởi được dây thừng của đối phương trước, ai có thể sống sót đến cuối cùng”.” Caesar mỉm cười tự chế giễu.

“Tôi sẽ không cởi dây thừng của anh thật đâu. Tôi sẽ đợi… đến giây phút cuối cùng của tôi và anh.” Evan nói.

“Tôi biết. Nhưng tôi sẽ cởi dây thừng.”

“Cái gì?” Evan buồn cười nhìn Caesar, “Thế lúc anh nhìn tôi rơi xuống, anh có mỉm cười như bây giờ không?”

Lúc anh chạm phải cặp mắt của Caesar, dường như thế giới của anh bị hút vào trong đó.

“Tôi sẽ cởi dây thừng của mình, dù cho tôi rơi vào bóng tối thật, tôi chỉ cần ngẩng đầu ngước nhìn là vẫn có thể trông thấy anh.”

Ngón tay Caesar chạm vào giữa trán Evan, Evan như lại nhìn thấy được thế giới đổ nát đang đỏ lửa ấy.

Tất thảy hóa thành cát bụi, nhưng rồi lại tái sinh từ tro tàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play