Động tĩnh phía bên này kinh động đến y tá ngay lập tức.
Y tá đổi phòng khác cho Kim Đản Đản, đồng thời băng bó vết thương cho cô.
Trước khi đi, Kim Đản Đản kéo ống tay áo của y tá và nhỏ nhẹ nói: “Tôi muốn rời khỏi đây, con người ở đây thật đáng sợ!”
Y tá hít một hơi thật sâu, rồi nở một nụ cười: “Đợi cô hết bệnh, thì cô có thể rời đi.”
Kim Đản Đản gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau.
Ở biệt thự nhà họ Mặc.
Một phu nhân ăn mặc sành điệu, cử chỉ cao quý và tao nhã không thể tả xiết.
Ánh mắt của Bạch Hi mỉm cười nhìn Mặc Nhiễm: “Nhiễm Nhi, hôm nay mẹ xem tin tức, người phụ nữ đó là ai vậy?”
Mặc Nhiễm hơi nhíu mày: “Con không quen!”
Bạch Hi rõ ràng không tin, đảo mắt một vòng, đặt đũa xuống nói: “Mẹ ăn no rồi, mẹ nhớ còn có một số việc nên mẹ đi trước đây.
Con đợi tin vui bất ngờ từ mẹ nhé.
~”
Khi vừa dứt lời, bà liền sai Lý quản gia điều tra thông tin của người phụ nữ đó.
“Thưa bà chủ, người phụ nữ này dường như đã xuất hiện từ cõi hư vô.
Cô ta hiện đang được cậu chủ đưa đến bệnh viện tâm thần Khang Kiện.” Lý quản gia kính cẩn nói.
Bạch Hi gật đầu, khóe miệng mỉm cười: “Đi, theo tôi tới đó một chuyến!”
Lý quản gia nghe theo, ông ấy luôn cảm thấy phu nhân đang suy nghĩ điều gì đó.
Nụ cười của bà tạo cảm giác hơi đáng sợ.
Sau nửa giờ đồng hồ, Kim Đản Đản nhìn quý phu nhân ở trước mặt với vẻ mặt sững sờ.
Bạch Hi quan sát cô.
Bây giờ cô đã thay bộ đồ cổ trang rối rắm đó đi và mặc bộ đồ bệnh nhân trong bệnh viện.
Thoạt nhìn đúng là con gái nhà lành, kiểu người ngoan ngoãn nghe lời, vừa thích hợp với Nhiễm Nhi.
Kể từ sau khi bị người phụ nữ đó làm tổn thương, Nhiễm Nhi không còn gần gũi với người nào khác như vậy nữa, nhìn thấy ai cũng đều có một loại cảm giác xa cách.
Nhưng hôm qua, con bà đã ôm người phụ nữ này.
Cô ta nhất định có thể khiến cho Nhiễm Nhi tháo gỡ nút thắt trong lòng, và trở thành vợ của Nhiễm Nhi.
Bạch Hi nắm lấy tay của Kim Đản Đản, hơi áy náy nói: “Tiểu Mộng, đứa trẻ tội nghiệp, bác đến đón cháu rồi đây!”
Khóe miệng của Kim Đản Đản giật giật: “E là bá mẫu nhận nhầm người rồi, tiểu nữ không quen biết bá mẫu!”
Bạch Hi suýt chút nữa bị lời nói của cô chọc cười, vậy mà cô còn thú vị hơn cả bà.
Dáng vẻ cô diễn cổ trang thuần thục, thậm chí còn xuất sắc hơn những minh tinh kia.
Không được, nhất định phải lừa cô bé để đưa về nhà làm con dâu.
Bà tận tình khuyên bảo nói: “Cháu à, mẹ của cháu nhờ bá mẫu chăm sóc cháu, chúng ta đi thôi nào!”
“Mẹ cháu thực sự đã nói như vậy sao?” Đôi mắt của Kim Đản Đản ửng đỏ, nếu là lời của mẹ thì cô không thể không làm theo.
“Ừ! Đi với bá mẫu đi!” Bạch Hi nói với vẻ giả vờ nghiêm trọng.
Ký ức của Kim Đản Đản lúc này chỉ là một cô gái đến từ ngôi làng nhỏ miền núi, chưa từng trải chuyện đời, đương nhiên cô không biết lòng người phức tạp.
Chỉ dăm ba câu thôi thì cô đã đi cùng với Bạch Hi rồi.
Bạch Hi cong mi mắt, cuối cùng bà cũng lừa được con dâu đem về nhà, bước tiếp theo chính là tác hợp cho cô với Nhiễm Nhi.
…
Sau một ngày bận rộn ở công ty, khi trở về nhà Mặc Nhiễm đã nhìn thấy mẹ mình đang nắm tay một cô gái trò chuyện rất vui vẻ.
Khi cô gái ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía anh, đây không phải là cô gái hôm qua mặc đồ cổ trang hay sao?
Anh nhíu mày khó hiểu: “Mẹ, cô ấy là ai? Tại sao lại ở đây?”
Bạch Hi vẫy tay mỉm cười: “Nhiễm Nhi lại đây, đây là Tiểu Mộng.
Mẹ và mẹ của Tiểu Mộng là bạn cũ.
Khi các con còn nhỏ, bọn mẹ đã đính hôn từ bé cho các con rồi, lại đây để các con làm quen.”
Mặc Nhiễm cau mày, rõ ràng là anh không tin lời mà Bạch Hi nói.
Nếu như thật sự đã đính hôn từ bé, vậy tại sao đã sắp gần ba mươi năm rồi mẹ mới nói với anh?
Kim Đản Đản cũng rất ngạc nhiên.
Cô hơi mở miệng và cau mày lại: “Bá mẫu, sao mẹ của cháu không nói với cháu chuyện này?”
Bạch Hi giả vờ làm ra vẻ phiền muộn: “Bá mẫu và mẹ của cháu nhiều năm không gặp mặt, chắc hẳn là mẹ của cháu đã quên mất chuyện này rồi!”
Khóe miệng Mặc Nhiễm giật giật: Mẹ lại đang làm cái quái gì vậy?.