Kim Đản Đản đến bệnh viện tâm thần, ở trong đó có đủ loại người.
“To gan, ta là công chúa thời Tống, ngươi còn không mau quỳ xuống hành lễ!” Một người phụ nữ đầu tóc hơi bù xù đứng ở trên bàn nói.
Kim Đản Đản nhìn cô ta, cơ thể nhỏ bước lùi về sau.
Vẫn may cô ta không phải đến từ nước Thiên Triều, bằng không thì cô thật sự phải quỳ xuống.
Cô đang định đi theo hai cô y tá kia thì người phụ nữ đó đột nhiên chỉ vào cô: “Điêu dân to gan, nhìn thấy bổn công chúa còn không chịu quỳ xuống, ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao?”
Kim Đản Đản sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn ra, gần như sắp quỳ xuống.
Cô y tá phía trước dừng lại, hung dữ nói với người phụ nữ đó: “Cút sang một bên mà gào đi, còn kêu nữa là buổi tối không được phép ăn cơm!”
Người phụ nữ đó sợ hãi tới mức đỏ cả hai mắt, rồi khóc ầm lên: “Huhu ~ ngươi, nữ nhân này dám hung dữ với bổn công chúa, bổn công chúa nhất định phải đi tìm Phụ Vương đến giết ngươi!”
Y tá lườm cô ta một cái rồi đi về phía trước.
Cô ta sợ đến mức lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
Y tá nhẹ nhàng nói với Kim Đản Đản đang sợ hãi: “Cô đừng sợ, cô ta không phải là công chúa gì đâu, cô ta bị mất trí đấy.”
“Ừ ừ!” Kim Đản Đản gật đầu như gà mổ thóc, tốc độ thay đổi sắc mặt của chị gái áo trắng này nhanh quá.
Cô được sắp xếp ở trong một căn phòng trên tầng hai, sau đó y tá liền rời đi.
Vừa mở cửa ra, trên đỉnh đầu là một mái tóc đen dài thòng xuống, khiến cho Kim Đản Đản hoảng sợ gào thét: “A —— ma ——”
Sau đó cô sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ đang nằm bò ở trên đầu nhảy xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngạo mạn nói: “Kỹ năng của bà cô đây tốt như vậy, mà đạo diễn lại không cho tôi làm diễn viên chính, thật là đáng tiếc!”
Kim Đản Đản vẫn ngồi ở dưới đất, run rẩy chỉ vào cô ta: “Cô… cô rốt cuộc là người hay là ma?”
Người phụ nữ cười ranh mãnh: “Cô đoán đi!”
Sau đó cô ta nhe răng múa vuốt, trợn mắt lè lưỡi, u ám nói: “Đền – mạng – cho – ta -”
Dọa cho Kim Đản Đản khua tay loạn xạ: “Đừng qua đây, đừng qua đây, oan có đầu nợ có chủ.
Cô nương, cô đừng tìm tôi báo thù!”
Người phụ nữ mỉm cười và đưa tay về phía Kim Đản Đản: “Tôi tên Nguyệt Lưu Ly, chào mừng cô đến đây!”
Nhưng Kim Đản Đản bị khiếp sợ mà ngất lịm đi.
Nguyệt Lưu Ly bĩu môi, lẩm bẩm: “Đúng là đồ nhát gan!”
Khi Kim Đản Đản từ từ tỉnh lại, cô đang nằm ở trên giường.
Còn người phụ nữ tên Nguyệt Lưu Ly kia đang cởi váy áo của cô ra.
Khiến Kim Đản Đản sợ hãi lùi lại ngay lập tức, cô đề phòng nói: “Cô… cô nương đang làm cái gì vậy?”
“Xem thử cô có phải là gái còn trinh không?” Nguyệt Lưu Ly nói như là điều hiển nhiên.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản đỏ ửng lên, khi cô nhìn thấy Nguyệt Lưu Ly lại đi đến lần nữa, cô sợ hãi xuống khỏi giường, tránh né cô ta.
Nguyệt Lưu Ly đột nhiên tràn đầy tức giận, chỉ vào cô: “Đồ tiện nhân, cô lừa dối tôi.
Vốn dĩ ban đầu vai nữ chính này phải là của tôi, chắc chắn là cô cùng với đạo diễn làm chuyện mờ ám với nhau, cho nên mới đoạt được vai nữ chính này.”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả, cô nương, cô bình tĩnh trước đi đã!” Kim Đản Đản khuyên nhủ.
“Tôi phải gi.ết ch.ết cô.
Chỉ cần cô chết, tôi vẫn là nữ chính.” Nguyệt Lưu Ly như phát điên chạy lao tới.
Kim Đản Đản nhìn xung quanh, cô chạy về phía cửa, nhưng lúc này cửa đã đóng chặt.
Cô làm thế nào cũng không mở ra được.
Mà trước mắt Nguyệt Lưu Ly sắp chạy tới rồi, trong nhất thời cô không biết làm sao cho phải thì cô nhìn thấy cửa sổ đang mở ra, cũng không cao lắm, nên cô liền nhảy xuống.
Cô không để ý đến kính cửa sổ trong suốt, một ít mảnh vụn của kính đâm vào trên người cô, chảy ra một ít máu.
Cô cắn răng chịu đựng đau đớn.
Nguyệt Lưu Ly đứng bên cạnh cửa sổ mỉm cười: “Hahaha, tôi chỉ nói giỡn với cô thôi, không ngờ cô lại tưởng là thật.”
*
Nguyệt Lưu Ly là một cái tên hay, vậy mà là kẻ mắc bệnh tâm thần..