Nóng…
Nóng quá…
Trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang bốc lên, Kim Đản Đản chỉ muốn cởi hết quần áo trên người xuống.
Cô mở mắt ra.
Bây giờ đang là ban đêm, nhờ vào ánh trăng mà cô nhìn rõ xung quanh chính là rừng rậm, còn cô thì đang mặc một thân áo váy dài màu trắng thời cổ đại, nằm trên mặt đất.
Khát.
Cô nuốt nước miếng một cái.
Cảm giác đang bùng lên trong cơ thể cô cũng không thấy xa lạ, lúc trước khi uống nước trong văn phòng của Quân Mạch cũng như thế này.
Cô bị trúng loại thuốc không thể nói kia.
Hơn nữa, loại thuốc lần này còn mạnh hơn so với thuốc lúc trước, nó sắp thiêu đốt sạch sẽ lý trí của cô.
Móng tay của Kim Đản Đản ghim vào trong thịt, chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Cô nhặt một nhánh cây lên làm gậy, chống xuống mặt đất để bước đi.
Bắt cô phải có hành động cá nước thân mật với một người đàn ông khác thì cô không làm được.
Trong cơ thể truyền đến từng đợt nóng cháy, sắc mặt Kim Đản Đản đỏ bừng, ánh mắt hơi mê man.
Cắn mạnh vào môi, cô tỉnh táo hơn một chút.
Nhìn thấy cách đây không xa hình như có người đang nằm, cô đi đến.
Nhờ vào ánh trăng, cô thấy đó là một người đàn ông có dáng dấp bình thường, mặc quần áo hơi thô ráp, giống như một người đốn củi.
Trong tay người đó cầm một chiếc liềm.
Kim Đản Đản xoay người, tay cô vừa đụng vào chiếc liềm kia thì người đàn ông tỉnh lại.
Hắn mở đôi mắt sắc bén nhìn cô, trong con ngươi hiện lên đầy ánh sáng lạnh lẽo.
Nhìn kỹ một lúc, bên trong ánh mắt của hắn có chút bất ngờ, giống như ánh mắt sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn rất đẹp, có vẻ hơi không tương xứng với ngũ quan của hắn.
Ở dưới ánh trăng, đôi con ngươi kia của hắn có thể hút linh hồn người khác đi vào bóng đêm.
Kim Đản Đản cướp liềm trong tay người đàn ông, giọng nói có hơi gấp gáp: “Cho ta mượn dùng một chút.”
Khóe miệng của người đàn ông hơi cong lên.
Thì ra hắn gặp được một thiếu nữ cô đơn.
Hắn cầm chặt lấy chiếc liềm không buông tay.
Đây chính là đồ phòng thân của hắn, nếu như bị cướp đi vậy thì chẳng phải hắn để cho cô khinh nhục sao.
Kim Đản Đản dùng sức cắn môi, áp chế lửa nóng bên trong cơ thể.
Thấy người đàn ông không cho cô mượn, cô cũng không thể dông dài nữa, há miệng cắn lấy tay của người đàn ông.
Người đàn ông bị đau, thả lỏng tay ra.
Kim Đản Đản cướp lấy lưỡi liềm, bối rối chạy đi.
Người đàn ông kia ngơ ngẩn: Thì ra người ta mượn liềm à, không phải là hắn…
Nhìn thấy cô gái nhỏ kia dùng liềm đẽo gọt cây gậy gỗ, thỉnh thoảng lại cọ cọ hai chân, người đàn ông càng lúc càng ngơ ngẩn.
Không phải như hắn đang nghĩ đấy chứ?
“Không được, vẫn lớn…” Kim Đản Đản nhíu mày khổ sở, tiếp tục gọt cây gậy gỗ.
Cô muốn sống sót, nhưng lại không muốn quan hệ với người đàn ông khác, vậy nên đành phải đi tìm mấy công cụ.
Chẳng biết người đàn ông đi đến từ lúc nào, giọng nói cách cô rất gần:
“Cần gì phải phiền phức như vậy, ta cho ngươi mượn dùng!”
Sau đó là một loạt tiếng động c ởi quần áo, người đàn ông đè Kim Đản Đản xuống mặt đất.
Đôi mắt cô hoảng sợ nhìn hắn, cặp mắt cô sắp phải khóc lên.
Người đàn ông xé ống tay áo của Kim Đản Đản xuống, che khuất đôi mắt của cô.
Trong không khí chứa đựng mấy loại mùi, có loại mùi thơm ngát giống như cỏ trúc, có mùi lá cây, bùn đất, mùi máu tươi, và mùi hương nhàn nhạt sau khi xong chuyện.
Trong rừng rậm là âm thanh xấu hổ, và bóng dáng mơ hồ phập phồng lên xuống.
Lúc Kim Đản Đản tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã sáng, bên cạnh chỉ có một mình.
Cô đã mặc quần áo vào ngay ngắn, nhưng cách đó không xa có một vết đỏ thắm in trên mặt đất.
Trong sạch của cô đã không còn…
Kim Đản Đản đứng dậy, hai chân vô cùng đau nhức.
Ngay sau đó đầu óc cô truyền đến một đợt choáng váng, cô lập tức ngồi bệt xuống dưới đất.
Dòng ký ức lạ lẫm giống như thủy triều lao đến.
Nguyên chủ Mộ Dung Tuyết, là Đại tiểu thư của nhà Mộ Dung, đến tuổi cập kê thì nàng ấy chuẩn bị gả cho Thái tử đương triều, nhưng muội muội ruột – Mộ Dung Vân lại hạ độc nàng, sắp xếp cho nàng ấy [email protected] hợp với một nam nhân xấu xí.
Mộ Dung Tuyết đánh ngất nam nhân xấu xí kia rồi trốn thoát.
Nhưng nàng lại bị một nam nhân khác đè ở chỗ này.
Nàng sinh cho nam nhân kia một hài nhi, một mình nuôi hài nhi, bị người nhà phỉ nhổ, đuổi khỏi gia tộc..