Kim Đản Đản quay về không gian khoa học viễn tưởng kia, cô nhìn vào bàn tay vốn dĩ già nua chai nhám như vỏ cây kia đã biến thành mịn màng như cơ thể thiếu nữ.
Chỉ là cơ thể không những mịn màng hơn lúc trước, mà hình như lại cao thêm một chút.
Bảy mươi năm vừa đi qua giống như là một giấc mơ, trong giấc mơ ấy cô đã yêu một người con trai.
Nhưng đến khi tỉnh rồi, cái gì cũng biến mất hết, chỉ để lại một khoảng ký ức không rõ ràng lắm.
[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành rất tốt.]
Hệ thống quân dễ thương bay đến.
Kim Đản Đản nhìn cậu bé người máy trước mặt, hồi tưởng lại.
Vốn dĩ cô đến là để làm nhiệm vụ, vậy mà cô lại đi thích người con trai trong nhiệm vụ đó.
Trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, liệu cô còn có thể gặp lại anh không?
[Kí chủ, mời chị khởi động vòng quay may mắn lớn để rút thăm trúng thưởng!]
Bên trên màn hình trước mắt xuất hiện một vòng quay may mắn lớn.
Kim Đản Đản đặt tay lên vị trí của chữ bắt đầu, ấn một cái, vòng quay nhanh chóng xoay tròn.
Cô thấy vòng quay chạy qua từng phần thưởng một, tốc độ càng ngày càng chậm.
Trăm lượng vàng → May mắn gấp đôi → Cải tử hoàn sinh → Tài hoa hơn người → Ngưng tụ linh hồn → …
Kim Đản Đản hồi hộp quan sát, cuối cùng mũi tên kia dừng lại ở vị trí “Trăm chiếc kẹo que”.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một trăm chiến kẹo que, sau đó từ trong màn hình đổ ra bên ngoài giống như hạt đậu.
Một trăm chiếc kẹo que khiến cho linh hồn của Kim Đản Đản hơi đau nhức.
Cô nhìn đống kẹo que trước mắt mà cảm thấy ngơ ngẩn.
Cái thứ này nhiều lắm cũng không đến một trăm tệ đi.
Đây mà cũng tính là tặng thưởng, gian lận như thế à.
Khóe miệng Kim Đản Đản giần giật: “Hệ thống quân, có phải là em tham ô rồi đúng không!”
“Xèn xẹt xèn xẹt”.
Trên người hệ thống quân bốc lên từng tia lửa điện, đánh Kim Đản Đàn bốc khói đen thêm một lần nữa.
“Chị… sai…” Từ trong miệng Kim Đản Đản phun ra từng ngụm khói, mở lời xin lỗi.
Có một hệ thống quân bạo lực như thế này, cô cũng thật là xui xẻo.
[Loài người ngu ngốc, chị đừng khiêu chiến với kiên nhẫn của hệ thống quân dễ thương tôi đây!]
[Tinh… Lượng điện không đủ, đề nghị nạp điện kịp thời!]
Cậu bé người máy vang lên một giọng nói nhắc nhở, nó đáp xuống mặt đất, đi về phía cách đây không xa.
Nó quay đầu, dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn Kim Đản Đản.
[Kí chủ, chị ăn tạm phần thưởng trước đi.
Sau khi nạp đầy điện, hệ thống quân tôi đây sẽ gửi thêm Truyền tống cho chị!]
Không đợi Kim Đản Đản trả lời, hệ thống quân đã đi vào trong nơi hẻo lánh, thu cánh lại.
Hai cánh tay vuốt hai dây tuyến đặt bên trong lỗ tai, tứ chi của nó biến ngắn lại, toàn thân biến thành hình dạng của một quả trứng.
Kim Đản Đản ngơ ngẩn cả người.
Nó còn có cách nạp điện như thế cơ à.
Mặc dù cô rất muốn đạp cho hệ thống quân này một cú, nhưng mà cô lại sợ nó phóng điện!
Cô bước sang, gọi to lên: “Hệ thống quân… Hệ thống quân!”
Hệ thống quân không trả lời cô.
Kim Đản Đản nở nụ cười, cầm kẹo que trên tay đập về phía hệ thống quân.
“Bạch…” một tiếng, kẹo que vừa chạm vào hệ thống quân liền bị hoà tan ngay, bên trên hệ thống quân hình trứng xuất hiện một vệt nước đường dính dính, nhưng rất nhanh nó đã bị hấp thu vào bên trong.
Kim Đản Đản hoảng sợ một trận, vẫn may không có đụng trúng nó thật.
Cô lại lấy thêm năm chiếc kẹo que nữa, hệ thống quân hấp thu hết toàn bộ.
Một lát sau, hệ thống quân nạp điện xong thì lại khôi phục về hình dáng đứa trẻ.
Nó chép chép miệng: [Vị chua ngọt đến từ đâu đây?]
Kim Đản Đàn ngậm lấy kẹo que trong miệng, khóe miệng hơi mỉm cười không nói lời nào.
“Ọe” sắc mặt của hệ thống quân vô cùng khó nhìn.
Nó phun hết ra, nhìn nước bọt là mấy màu đỏ cam vàng lục sền sệt.
Sắc mặt của hệ thống quân vô cùng không tốt.
[Mong ký chủ tự cầu phúc, bắt đầu truyền tống…]
Kẹo que trong miệng Kim Đản Đản rơi xuống, đại não của cô rơi vào một vòng mê mang..