“Ừ, nghe theo em!” Đáy mắt Mặc Nhiễm tràn đầy ý cười cưng chiều.
Anh tiến lại gần hơi cúi người xuống lấy máy tính xách tay của cô đi.
Kim Đản Đản bất mãn bĩu môi.
Mặc Nhiễm xoa tóc cô: “Máy tính có tia bức xạ, xem nhiều không tốt cho sức khỏe!”
Kim Đản Đản dẩu môi, cô cũng không phản kháng.
Dù sao cô xem cũng có chút mệt rồi, trong lòng rối rắm không xem vào được cái gì cả.
…
Lễ đính hôn của Mặc Nhiễm và Kim Đản Đản được tổ chức theo dự định.
Ngày đính hôn, có rất nhiều khách khứa đến tham dự.
Trái tim của đám thiếu nữ vỡ tan đầy đất, có ghép cũng không ghép lại được.
Hôm đó, có mười mấy thiếu nữ uống say.
Có sáu bảy người đến tỏ tình.
Có một người la hét muốn nhảy lầu!
Tuy nhiên lễ đính hôn vẫn hoàn thành như thường.
Kim Đản Đản trở thành vị hôn thê của Mặc Nhiễm, nhất thời lại lên trang đầu ở nước Z.
Trong lòng đồng bào đàn ông độc thân lần lượt cảm kích Kim Đản Đản.
Ngày tháng tốt đẹp của bọn họ sắp đến rồi, bởi vì người trong lòng bọn họ sắp nhanh chóng quay đầu lại rồi!
Một hai tháng sau khi hai người đính hôn, những thiếu nữ tan nát trái tim kia lấy lại tinh thần.
Chỉ cần Mặc tổng không kết hôn, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Tình cờ gặp gỡ, một đêm triền miên, lại có thai.
Như vậy vị trí phu nhân chủ tịch còn không phải của bọn họ sao?
Có cô gái không ngồi yên được nữa.
Cô ta bắt đầu ra tay vào lúc Mặc Nhiễm đi xã giao.
“Mặc tổng, em luôn nghe anh trai em nhắc đến anh.
Anh là huyền thoại trong giới kinh doanh đấy.
Nào, Hân Nhi kính anh một ly!” Hà Vũ Hân tiến gần tới Mặc Nhiễm, cô ta hơi cúi người lộ ra một mảnh trắng như tuyết ở trước ngực.
Mặc Nhiễm khẽ nhíu mày, dùng tay bóp mũi: “Khụ! Cô Hân Nhi, mùi nước hoa trên người cô có chút nồng.
Xin cô đứng cách xa tôi một chút!”
Gương mặt bé nhỏ của Hà Vũ Hân tái nhợt, cô ta xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Hà Vũ Trạch lập tức đi tới cười ha ha: “Nào.
Mặc tổng, uống rượu đi, để anh chê cười rồi!”
Mặc Nhiễm cầm cốc rượu lên uống.
Uống xong cốc rượu này, anh cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
Anh thầm nghĩ có thể là mình hơi say rồi.
Hà Vũ Trạch nháy mắt ra hiệu cho Hà Vũ Hân.
Hà Vũ Hân lập tức đi qua đỡ Mặc Nhiễm, giọng nói thỏ thẻ: “Mặc tổng, anh say rồi.
Em đỡ anh đi nghỉ ngơi nhé!”
Mặc Nhiễm đẩy Hà Vũ Hân ra, nhưng mình thì lại chóng mặt sắp ngã.
Anh dùng tay chống vào sô pha, lắc đầu, liều mạng chịu đựng: “Tôi không sao, tôi tự mình đi được!”
Chưa đi được mấy bước anh đã sắp ngã xuống đất.
Hà Vũ Hân vội vàng chạy đến đỡ anh lần nữa.
Qủa cầu trắng như tuyết ở trước ngực cô ta không ngừng đụng vào khuỷu tay Mặc Nhiễm.
Khi Kim Đản Đản đuổi đến thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc đó cô không quan tâm chuyện gì cả.
Cô đi đến đẩy người phụ nữ kia ra, đỡ lấy Mặc Nhiễm, nhìn mọi người: “Người đàn ông của tôi để tôi tự đỡ, không cần cô động vào!”
Hà Vũ Hân ai oán nhìn anh trai mình là Hà Vũ Trạch một cái: Sao người phụ nữ này cũng đến đây vậy!
Nhóm người Hà Vũ Trạch cầm ly rượu mời rượu Kim Đản Đản: “Là cô Vân sao.
Mời, ly rượu này coi như tôi nhận lỗi với cô!”
Có chuyện của thư ký Hàn lần trước đó, Kim Đản Đản không dám dễ dàng tin tưởng người khác.
Khóe miệng cô mang theo nụ cười xa cách: “Tửu lượng của tôi không tốt, nên tôi không uống đâu!”
Hà Vũ Trạch đang định nói để cô uống nước ngọt, thì nghe thấy Kim Đản Đản nói tiếp: “Ở nhà còn có việc gấp, tôi cáo từ trước!”
Cô không quan tâm đến phản ứng của những người đó, đỡ Mặc Nhiễm đi ra ngoài.
Cô âm thầm nhéo Mặc Nhiễm, giọng nói của cô có chút nghiến răng nghiến lợi: “Về nhà em sẽ tính sổ với anh sau!”
Mặc Nhiễm nhìn thấy người đến là Kim Đản Đản, càng yên tâm đi ngủ.
Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi đỡ anh lên xe.
Vốn dĩ thư ký Hàn vẫn luôn đi xã giao với anh.
Thư ký Hàn vừa bị bắt, nhất thời cũng chưa tìm được thư ký thích hợp, mới để những người kia lợi dụng sơ hở.
*
Thượng Tiên: Tiểu Nhiễm Nhiễm, mùi vị của thuốc thế nào vậy?
Mặc Nhiễm (nghiến răng nghiến lợi): Cô tự nếm thử không phải sẽ biết sao!
Thượng Tiên: Đản Đản, không cho anh ta ăn thịt!