Mặc Nhiễm vội vàng đỡ lấy cô ta.
Anh nhìn về phía Kim Đản Đản, nhưng lại thấy cô nhìn anh không thể tin nổi.
Trên mặt cô đều là thất vọng, tràn đầy nước mắt.
Trong lòng Mặc Nhiễm đau nhói.
Anh vừa đỡ Trần Tử Vi vừa đánh đám côn đồ kia.
Khi đến bên cạnh Kim Đản Đản, anh đặt Trần Tử Vi sang một bên, lau nước mắt cho Kim Đản Đản, tự trách nói: “Xin lỗi, để em phải sợ hãi lâu như vậy!”
Kim Đản Đản mấp máy môi, nhìn anh, áp xuống một tia không vui trong lòng mình, gượng cười: “Không sao, anh đến thì tốt rồi.
Cẩn thận một chút!”
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Mặc Nhiễm đau nhói một trận, anh tin cô sẽ hiểu.
Anh trút hết sự khó chịu của mình vào việc đánh lên người những tên côn đồ kia.
Đám côn đồ đó nhanh chóng bị đánh lui.
Mặc Nhiễm ôm Kim Đản Đản vào trong lòng, cơ thể anh khẽ run.
Nếu như anh đến muộn một bước, anh thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện gì.
Anh đặt cằm lên vai cô: “Anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa đâu!”
Ở trong lòng anh, cô vẫn có cảm giác yên tâm kỳ lạ đó.
Không ai chú ý đến, Trần Tử Vi lúc này đang ‘hôn mê’ tuôn rơi nước mắt: Xem ra mọi thứ đều không thể quay trở lại được nữa rồi!
Ngay sau đó, cảnh sát đến bắt mấy tên côn đồ này đi.
Chuyện này điều tra đến trên người thư ký Hàn.
Khi cô ta đang làm việc, bên ngoài có hai cảnh sát đến đưa cô ta ra ngoài.
Cô ta nhìn thấy Trần Tử Vi bình yên vô sự đứng ở đó, cô ta tức giận đến sắp phát điên.
Cô ta không quan tâm đến sự ngăn cản của nhóm cảnh sát, chỉ vào Trần Tử Vi mắng chửi: “Đồ hèn hạ, không ngờ cô lại bán đứng tôi!” Cô ta nhìn về phía Mặc Nhiễm, nước mắt tí tách tuôn rơi, cầu xin: “Mặc tổng, chuyện này đều là do Trần Tử Vi xúi giục.
Tôi đều nghe theo sắp xếp của cô ta, cô ta là người duy nhất được hưởng lợi!”
Bây giờ thư ký Hàn mới hiểu ra.
Chiêu này của Trần Tử Vi gọi là mượn dao giết người.
Ngoài mặt thì đồng ý hợp tác, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm lợi dụng cô để đạt được lòng tin của Mặc tổng.
Cô không sống tốt thì người khác cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt.
Quả nhiên, ánh mắt Mặc Nhiễm nghi ngờ nhìn về phía cô ta.
Trong lòng Trần Tử Vi nhói đau.
Hóa ra anh lại không tin cô như vậy.
Cũng đúng.
Lúc đầu suýt chút nữa cô hủy hoại nhà họ Mặc, sao anh có thể tin tưởng cô được chứ.
Cô giải thích: “Nhiễm… Em quả thật biết đây là âm mưu của thư ký Hàn, cho nên mới đuổi đến cứu Vân Phi Mộng.
Vì vậy em suýt chút nữa bị hủy hoại sự trong trắng của mình.
Em thật sự quá sợ cô ta, nên mới không dám nói với anh! Em lo cô ta sẽ làm ra những chuyện bất lợi khác.
Thông qua chuyện lần này chúng ta để cô ta chịu trừng phạt mà cô ta nên có đi.”
Mặc Nhiễm không hề nói tin cô ta.
Nhưng cũng may mà có cô ta ngăn cản kịp thời, nếu không Tiểu Mộng cô ấy…
“Ân oán của chúng ta đã qua rồi.
Từ nay về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Nói xong Mặc Nhiễm quay người rời đi.
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng không buồn không vui, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Trần Tử Vi nắm chặt tay, nhìn chằm chằm bóng lưng anh: “Chúng ta không làm được người yêu, lẽ nào đến cả bạn bè cũng không thể làm được sao?”
“Không được.
Một lần phản bội, sẽ có lần thứ hai!” Mặc Nhiễm sải bước rời đi.
Trong phòng làm việc còn có cô gái anh yêu thương, anh sẽ không làm tất cả những chuyện khiến cô không vui.
Kim Đản Đản ghé vào bên cửa sổ lén lút nhìn trộm.
Nhìn thấy Mặc Nhiễm quay lại cô lập tức nhanh chóng chạy về sô pha, mở máy tính xách tay ra xem phim cổ trang.
Mặc Nhiễm đẩy cửa bước vào, thấy Kim Đản Đản nhà anh đang ngồi trên sô pha.
Chân cô còn đang đi giày, tư thế có chút gượng gạo.
Nhìn thấy anh đi vào, rõ ràng cô có chút căng thẳng.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, quyết định không vạch trần cô.
Kim Đản Đản làm bộ làm tịch ấn nút tạm dừng, đặt máy tính xách tay xuống, vươn vai: “Không ngờ thư ký Hàn vậy mà lại xấu xa như vậy.
Phụ nữ chính là phiền phức như vậy đấy.
Lần sau anh thuê một thư ký nam đi!”
*
Tiểu Nhiễm Nhiễm: Thượng tiên, bao giờ tôi mới có thể được ăn thịt chứ?
Thượng tiên: Chỉ cần có phiếu giúp sức, anh có thể ăn thịt!
Tiểu Nhiễm Nhiễm (tai khẽ đỏ), tự giác bắt đầu cởi áo.
Thượng Tiên: Sao anh lại cởi áo vậy?
Tiểu Nhiễm Nhiễm (một mặt ngẩn ngơ): Đây không phải là do lần trước cô dạy tôi sao?
Thượng Tiên: …