Sởn tóc gáy bắt gặp đôi mắt to tròn lạnh lùng nhìn cô. Cô bắt đầu lắp bắp rồi bịa ra 1 lý do " Đó là tôi quên mất mình còn có việc nên mới như vậy" Anh nở một nụ cười nửa miệng thể hiện sự khiêu khích và khinh bỉ dành cho cô gái trước mặt " Tôi việc gì phải sợ anh ?! Chẳng qua sui rủi nên mới đụng phải một cây cột điện lạnh lùng thôi mà " Cô trả lời anh với động thái bình tĩnh mà ngạo mạn. " Bạch Hạ Linh! Em dám nói tôi là cây cột điện ? Có phải tôi nhân nhượng em quá không ?" Lời nói vừa được buông ra, đôi mắt sắc bén cùng với cặp lông mày kiếm nhíu lại rõ ràng là anh đang tỏ vẻ không đồng tình. Nhưng nhận lại cái nhíu mày của anh, cô vẫn bình thản rồi vui vẻ lướt qua đi thẳng về nhà coi như anh là không khí. Sau khi khoá trái cửa chạy một mạch lên phòng cô vẫn cảm thấy tim mình đập mạnh từng hồi. Đứng dậy vào phòng tắm ngắm nghía khuôn mặt lạnh và căng cứng như dây đàn cũng khiến người đối diện sợ hãi. Tiếng thở dài của ai đó vang lên, rồi ngâm mình ở trong bồn tắm suốt 30 phút đồng hồ. Đến khi bước ra ngoài Hạ Linh cảm thấy thoải mái hơn, sấy đám tóc ướt sũng của mình xong thì không để cho mình mệt mỏi. Một phát lao thẳng lên chiếc giường đáng thương bị cô chủ đày đoạ ấy, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cô thấy mình quay trở lại trước sân trường bên cạnh cây phượng nhỏ và bày tỏ lời yêu đến La Dương Minh. " Anh Tiểu Minh em ..... em.... em thích anh, anh có thể.... có thể... có thể cho em một cơ hội được không! " Trong giấc mơ cô lắp bắp mở lời * nhưng lời nói ấy khiến cô của bây giờ cảm thấy thật mất mặt* " Anh không biết em nghĩ thế nào nhưng anh chưa thấy người con gái nào chủ động như em!" Anh bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của cô hết sức đáng yêu và cũng rất buồn cười nữa. Trong suy nghĩ của Hạ Linh lúc bấy giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào mà chui vào mà thôi, đột nhiên anh cất tiếng nói " Tuy hơi vụng về nhưng anh thích em Hạ Linh à, hãy cho anh một cơ hội nhé! " Ánh mắt quá đỗi chân thành kia làm trái tim thiếu nữ tan chảy, không suy nghĩ nhiều cô nở một nụ cười mê hồn rồi gật đầu lia lịa. Sự hạnh phúc hiện ngay trên đôi mắt cô và anh. Cô choàng tỉnh thoát khỏi giấc mơ cũng vừa hay trời sáng, lại 1 ngày bận rộn bắt đầu. Hạ Linh sửa soạn bước chân ra khỏi cửa thì đập vào mắt cô là chiếc ô tô sang trọng. Mở cửa xe bước ra hiện lên khuôn mặt điển trai, sang trọng y như chiếc xe * đúng là chủ nào tớ nấy* cô thầm nghĩ, gương mặt đẹp trai kia chuẩn bị lên tiếng thì bị ai đó chặn họng. " Chủ tịch La anh tới đây làm gì? " Sau câu hỏi chàng trai kia nở nụ cười nham hiểm "Tôi không có vinh hạnh để chở tiểu thư Bạch đi làm sao ? Dù gì thì chúng ta cũng tiện đường mà! " " Miệng lưỡi sắc bén" Tuy mạng miệng là vậy nhưng không thể phủ nhận rằng nụ cười của anh ta khiến cô ớn lạnh " Vậy thì quý hóa quá, chủ tịch La thật biết đùa, theo tôi được biết thì trường tôi dạy đâu có cạnh tập đoàn La Bạch đâu? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT