Từ sau tối hôm đó, Thẩm Tiêu giống như lời cô đã nói, mỗi ngày sau khi ra biển hái rong trở về đều sẽ mang tôm cá nhỏ thu hoạch được ra bán, thậm chí cô còn lấy một ít rong biển và nghêu để bà cụ nấu một nồi canh rong biển lớn đem bán.
Hương bánh kẹo phơi vào mỗi chập tối trở thành một nét đặc trưng của nơi đây. Chỉ cần bỏ ra chút tiền là có ngay một cái bánh cá trong mềm ngoài giòn về ăn với cơm, còn nếu không nỡ tiêu tiền thì có thể bỏ ra 0,5 điểm tín dụng mua một bát nghêu rong biển lớn về nhà pha thuốc nước để cải thiện sinh hoạt.
Bởi vì chỉ có chỗ này của bọn họ là bán cá với giá rẻ, đôi khi có những người ở rất xa nơi này cũng đặc biệt đến sớm chờ đến giờ bánh cá và canh được bày bán.
Có lẽ là vì những thay đổi này, ước mơ của rất nhiều trẻ em đã trở thành làm nhân viên thu hoạch rong biển trong tương lai, như thế thì mỗi ngày đều sẽ có cá ăn.
Mà mỗi khi nghe những lời như thế, bà cụ Vương đều sẽ uốn nắn lại chúng: “Ước mơ lớn nhất của các cháu phải là đưa tất cả chúng ta về lại mặt đất, để được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.”
“Nhưng trên mặt đất có gì ạ?” Những đứa trẻ ngây ngô thắc mắc hỏi: “Nơi đó có bán cá sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT