Thiên Chính năm thứ tư, Hạn Bạt* thường hay lui tới Thanh
Châu, náu mình trong hồ Ngọc Thanh, nước hồ cứ hai ngày lại rút mất một tấc báo
hiệu một trận hạn hán lớn.
*: Quái vật gây hạn hán trong truyền thuyết.
Vì nội lực của Hạn Bạt thâm sâu, nếu lấy được nội đan để
luyện hóa thì tu vi sẽ tăng cao nên chúng tiên gia đều vây săn Hạn Bạt, họ hẹn
ước rằng người giết được Hạn Bạt trước sẽ là kẻ được lấy nội đan.
Khi Tư Vi tỉnh lại từ trong mơ, trời vừa mới tờ mờ sáng,
nàng ấy ngây ngẩn nhìn nóc nhà mất một lúc, bên khoé mắt nàng ấy còn vương
những giọt lệ chưa khô giống như nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ.
Mặt trời dần dần chiếu rọi, nàng ấy bình tĩnh lại rồi xuống
giường, mặc y phục vào, đẩy cửa sổ ra, dựa vào mép cửa sổ nhìn hồ Ngọc Thanh
mênh mông sóng nước ở cách đó không xa.
Nàng ấy đã ở trong khách điếm này được bảy ngày nhưng dường
như Hạn Bạt biết được bên ngoài có thiên la địa võng chờ nên nàng ta cứ trốn
mãi dưới nước, không chịu chui ra ngoài. Hiện giờ các tiên gia đều đã chuẩn bị
đầy đủ, không ăn không ngủ để chờ Hạn Bạt hiện thân rồi bắt nàng ta, lấy nội
đan để tăng thêm tu vi.
Trước đó, Tư Vi cũng đã thức rất nhiều đêm. Hôm qua do nàng
ấy không còn trụ nổi nữa nên mới nghỉ ngơi một lát.
"Nếu huynh ấy ở đây, huynh ấy chắc chắn sẽ nói ta cổ
hủ, không chịu mời đồng môn của Tinh Khanh cung đến giúp." Nàng ấy lầm
bầm.
Cái tên đó.
Nàng ấy chỉ ngủ nông mà lại mơ thấy tên đó, mơ thấy y mỉm
cười, vẫy tay tạm biệt nàng ấy rồi tiến vào thành Ngọc Chu như ba năm trước.
Nhưng khác với hiện thực là trong mơ từ đầu đến cuối y không
hề né tránh. Trong mơ nàng ấy tìm thấy y, nàng ấy tức giận đấm y vài phát như
trước, sau đó nàng ấy lại khóc lóc nói nhớ y.
Nàng ấy cực kỳ, cực kỳ nhớ y.
Lời nói này chỉ có thể nói với y trong mơ, không phải vì
nàng ấy vẫn còn kiêu ngạo, khẩu thị tâm phi như trước mà là vì nàng ấy không
thể gặp lại Hạ Ức Thành.
Ba năm rồi, y vẫn chưa chịu gặp nàng ấy.
Tư Vi chống cằm nhìn mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời. Nàng ấy
khẽ ngân nga: "Mặt trăng trèo lên ngọn cây, hoa hải đường đã ngủ, gió thổi
lá cây kêu xào xạc, trong mưa tuyết đã rơi."
Rõ ràng nàng ấy chỉ nghe bài hát này một lần thế mà bây giờ
lại có thể hát một cách thuần thục, hơn nữa nàng ấy còn có thể an ủi bản thân
sau khi mơ thấy ác mộng.
Tư Vi cúi đầu thở dài, xách kiếm đi xuống lầu, nhanh chóng
ăn sáng rồi đi về phía hồ Ngọc Thanh.
Bên hồ Ngọc Thanh đã có rất nhiều tiên môn, mọi người đã
chọn xong chỗ, nhìn chòng chọc vào hồ Ngọc Thanh. Tư Vi chọn một cái cây, ôm
kiếm dựa vào thân cây. Nàng ấy vừa bấm quẻ ra nơi Hạn Bạt xuất hiện là ở chỗ
này.
Bây giờ nàng ấy tu đạo lại từ đầu, tu vi kém, cũng không
biết kết quả mình tính ra có thể chính xác được mấy phần.
Hôm nay lại bình yên một cách lạ thường. Có vài vị đạo hữu
đến bắt chuyện với nàng ấy, nàng ấy che giấu thân phận của mình, lại có vài tên
ăn mày đến xin ăn, mắt thấy nước hồ Ngọc Thanh lại rút đi, một ngày nữa lại
trôi qua. Nhưng đến lúc hoàng hôn lại xảy ra một thay đổi cực lớn.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên từ phía tây, âm thanh càng
lúc càng dồn dập, tất cả tiên gia đều bị tiếng chuông làm cho kinh ngạc, không
khỏi ngồi nghiêm chỉnh nhìn qua. Quỷ khí dày đặc truyền tới từ nơi vang lên
tiếng chuông, chúng quỷ chậm rãi tiến tới như mây đen mang theo tà khí uy áp vô
cùng mạnh mẽ. Phía trước là 32 con quỷ đang khiêng một chiếc kiệu vô cùng đẹp
đẽ, thong thả đi đến cùng chúng quỷ. Quanh kiệu là vải che có sương mù bao
quanh, lờ mờ thấy trong kiệu có một người ngồi, tay cầm một ngọn đèn lồng đang
bùng cháy ngọn lửa màu xanh lam.
Trong mắt những bách tính bình thường thì cảnh tượng như vậy
chỉ là một đám mây đen đang lướt ngang qua mặt hồ Ngọc Thanh, chỉ những người
tu tiên, tu đạo mới có thể nhìn thấy những con quỷ.
"Ma trơi! Là đèn Quỷ Vương!"
"Chẳng lẽ là Quỷ vương đích thân đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.