Khi Sư An và Tức Hi đến ngoài thành, Tức Hi đã nhìn thấy bên cạnh con ngựa của mình còn có một con ngựa khác cũng đang trói ở đó. A Hải đang ngồi trên lưng ngựa, buồn bực nhổ lông chim.

Nàng đã hiểu được kha khá làm sao Sư An đến được thành Phụng Tiên, lại còn có thể tìm thấy nàng. Hóa ra sau khi rời Tinh Khanh cung, A Hải chính là đôi mắt của Sư An.

Sư An dìu Tức Hi lên lưng ngựa, Tức Hi cố gắng ghìm chặt dây cương, liếc mắt nhìn chàng: “Huynh nói thật đi, có phải huynh đến phía Nam là muốn lấy mình làm mồi nhử dụ Ma chủ xuất hiện đúng không?”

Sư An mỉm cười, cũng quay người leo lên lưng ngựa: “Muội ngồi trong tủ quần áo nghe thấy hết rồi.”

“Phía Nam thì Lương Châu của Tư Vi, Dương Châu của muội. Huynh đi đến chỗ nào?”

“Càng gần thời gian tai họa xảy ra, Bách Thanh sư huynh có thể đoán chính xác hơn. Ta đi từ Thanh Châu đến Dự Châu, rồi lại đi theo chỉ dẫn của Bách Thanh sư huynh là được. Muội muốn đi cùng ta sao?”

Tức Hi tức giận nói đương nhiên rồi, Sư An lấy thân mình làm mồi nhử, lẽ nào nàng lại khoanh tay đứng nhìn? Đương nhiên nàng muốn ở bên cạnh bảo vệ chàng, cho đến khi tai họa xảy ra.

Nhưng bây giờ quay về Tinh Khanh cũng không vào được cổng gác, Tức Hi và Sư An thả lỏng dây cương từ từ đi về. Tức Hi kiêu ngạo dặn dò Sư An. Mặc dù bây giờ chàng đã biết thân phận thật sự của nàng, nhưng rốt cuộc nàng đang chiếm cơ thể của Tô Ký Tịch, chàng vẫn phải tiếp tục gọi nàng là sư mẫu.

Sư An không nhịn được mà mỉm cười, hơi quay đầu lại, sợi tóc dài trên trán lướt qua chiếc mặt nạ. Chàng nói: “Được rồi, vậy mong sư mẫu đi cùng với ta thêm một đoạn đường nữa.”

Đi cùng với ta thêm một đoạn đường nữa.

Bảo muội đi cùng với huynh thêm một đoạn đường nữa.

Tức Hi ở đối diện thoải mái gật đầu, tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên. Nàng nói: “Nếu như đã gọi muội là sư mẫu, vậy đương nhiên sư mẫu phải yêu thương huynh rồi.”

“Ha ha ha…” Cuối cùng Sư An cũng bật cười.

Dường như đã nhiều năm rồi, đã nhiều năm rồi chàng chưa cười như vậy.

Cô nương của chàng đúng là đáng yêu quá.

Lần này nhóm người rời khỏi Tinh Khanh cung rất hoành tráng.

Tư Vi đã được chỉ định đến Lương Châu từ trước, bởi vì nàng ấy đã bảo lãnh cho Hạ Ức Thành trước mặt Bách Thanh và Sư An. Bây giờ Hạ Ức Thành coi như chịu sự quản thúc của nàng ấy, nàng ấy đi đâu Hạ Ức Thành phải đi đến đó.

Mà Thích Phong Tảo ngày ấy bất đắc dĩ bị lôi vào tình hình rối ren này cũng đến tìm Bách Thanh nói lời chào từ biệt. Hắn đợi ở bên ngoài một lúc lâu, khi phải quay về Thích gia thì đúng lúc cùng đường với họ.

Còn Tức Hi và Sư An đi cùng nhau tuần tra ở Dương Châu diệt tai họa.

Vậy là một nhóm năm người, mang theo cả A Hải và Đường Phèn, nhân lúc ngày tháng vẫn chưa quá nóng mà cáo biệt mọi người ở Tinh Khanh cung đi xuống núi. Trong cung tạm thời do Bách Thanh cai quản, hắn tiễn mọi người xuống chân núi, hơi lo lắng cho Sư An.

“Đệ đã độ hết tâm ma trước đó chưa?” Bách Thanh hỏi.

Sư An im lặng, giọng nói của Tức Hi như chốn xa xôi, có lẽ đang nói chuyện với Tư Vi và Thích Phong Tảo ở trước mặt.

“Ừm.” Chàng đáp.

Bách Thanh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, do dự nói: “Đúng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play