Ở khách xá được nửa tháng, Hạ Ức Thành cảm thấy bằng hữu ở chung với y cứ như một người câm vậy.
Nếu như y không chủ động mở lời thì cả ngày Thích Phong Tảo chẳng nói câu nào. Còn mỗi khi y chủ động gợi chuyện thì Thích Phong Tảo cũng đều đáp lời y rất ngắn gọn. Hạ Ức Thành dần phát hiện ra hôm hai người gặp nhau lần đầu cũng là lúc Thích Phong Tảo nói nhiều nhất.
Hạ Ức Thành vô cùng nhung nhớ những ngày tháng có người đẹp trong lòng. Thật ra ngoại hình của Tư Vi cũng không tệ, tuy tính tình Tư Vi không được tốt lắm nhưng dù gì thì nàng ấy cũng là một mỹ nhân.
Ngày thường, y không đi học cùng với các đệ tử khác mà lúc nào cũng chỉ suy nghĩ viển vông về con đường phát tài sau khi xuống núi mà thôi. Hôm nay y cũng lơ đễnh như thế mà trốn ở bên cạnh đình trúc sau khách xá, chợt y phát hiện ra hai người Vân Thanh môn lần trước nói chuyện.
Trong hai người này, một người tên là Vân Trí, thiếu chủ của Vân Thanh môn, một người tên là tứ đệ tử - Vân Tụng, hai người này ở tại gian phòng thứ hai ngay bên cạnh phòng y. Cả hai đều mười bốn tuổi, trong mắt Hạ Ức Thành, mấy đứa nhóc nhỏ tuổi như này rất dễ nhiễm cái thói tự cho mình là giỏi rồi mắng chửi người khác. Dĩ nhiên hai đứa nhóc này cũng nhiễm thói xấu này.
Lần này trong đình còn có một thiếu niên mà Hạ Ức Thành chưa từng gặp qua, dáng dấp cũng tầm mười bốn tuổi, mặc cung phục màu đen của đệ tử Tinh Khanh Cung. Thiếu niên siết chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn hai người kia như tóe ra tia lửa.
Hạ Ức Thành nhẹ nhàng bước lại gần, lấy cây cối trong đình làm vật che chắn, y nghe thấy được tiếng nói của bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT