Trải qua hai đoạn nhạc đệm không vui, bách gia tiên môn trong yến tiệc đều an phận hơn nhiều, mấy người trong tối ngoài sáng định nhét người vào cũng biết thu liễm phần nào.
Tức Hi nhàm chán nghe mọi người bàn suông, nói cái gì mà đạo pháp, còn chẳng thú vị bằng việc mắng nàng đâu. Dùng cái gì để hết nhàm chán đây, chỉ có rượu Đỗ Khang thôi.
Ngày thường người của Tinh Khanh cung quản lý rượu cực nghiêm, chỉ có mỗi lần thiết yến mới bớt hạn chế. Tức Hi nhân dịp này rót từng ly rượu một, ừng ực như muốn uống cho đủ số lượng. Trước nay nàng vẫn có tửu lượng ngàn chén không say, ngoại trừ rượu núi Lan Kỳ ra, chưa từng gục bởi bất cứ loại rượu nào khác.
Khi nàng định rót thêm rượu, Sư An quay đầu khẽ nói: "Sư mẫu, nên uống vừa phải."
Tức Hi xua tay: "Ngươi yên tâm đi, ta không uống say đâu."
Chê cười ai chứ, lúc này mới uống có bao nhiêu? Chưa đủ cho nàng khai vị đâu.
Lúc này, Tức Hi đang uống vui vẻ, hoàn toàn quên mất hiện tại cơ thể nàng không thể so với trước kia được, đây là thân thể của tiểu thư khuê các Giang Nam đó. Tửu lượng của người Giang Nam đều kém vô cùng.
Khi bất giác cảm thấy choáng váng, Tức Hi mới lộp bộp trong lòng. Nhưng mà nàng đã chẳng còn sức xoay chuyển trời đất, chỉ có thể mặc cho men say tùy ý bốc lên, cuốn thần chí của nàng chạy như điên, biến mất không thấy tăm hơi.
Yến tiệc kết thúc, các tiên môn đạo hữu lục tục rời khỏi Tinh Khanh cung đến nơi dành cho khách nghỉ ngơi. Sư An đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xoay người hành lễ với Tức Hi: "Sư mẫu, bữa tiệc..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT