Cách âm của khu nhà này từ trước đến nay đều không tốt.
Người thuê phòng bên cạnh đều bị đánh thức, có người mở cửa ngó ra nhìn xung
quanh, trong miệng lẩm bẩm.
Lý Hà Nghiên mở cửa, ánh mắt quét qua, lạnh lùng nói:
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì?"
Khuôn mặt anh lạnh lùng, người thuê phòng bên cạnh ở đây
cũng đã lâu, biết tính tình anh, lén lút liếc anh một cái rồi xấu hổ đóng cửa
lại.
Là giọng nói của Lý Hà Nghiên.
Một lúc sau, điện thoại di động của Ngụy Dư vang lên, là Lý
Hà Nghiên gọi. Ngụy Dư bắt máy, nghe thấy anh nói: "Đi ra ngoài, nếu không
anh đi vào."
Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng, cúp điện thoại, lại nhìn Chu Ngọc
Như, bình tĩnh nói: "Mẹ, đêm nay mẹ ngủ ở đây đi, con trở về ký túc xá
ngủ."
Ngụy Dư không đợi Chu Ngọc Như trả lời, mở cửa bước ra ngoài.
Lý Hà Nghiên đang ở ngoài cửa, hơi đứng thẳng lưng lên, ánh
mắt rơi vào nửa khuôn mặt sưng đỏ của cô, lông mày anh cau lại, nhưng không nói
lời nào, kéo cô vào phòng mình: “Ngồi trên giường chờ một lát, anh xuống dưới
lấy vài viên đá.”
Ngụy Dư thực sự có chút mệt mỏi, cô vén chăn nằm xuống
giường, trên chăn có mùi của anh, cô nhắm mắt lại sắp chìm vào giấc ngủ thì bị
tiếng mở cửa đánh thức.
Lý Hà Nghiên đi vào: "Ngủ rồi à?"
"Chưa."
Ngụy Dư ngồi dậy, Lý Hà Nghiên đứng bên giường, nhìn cô từ
trên cao xuống: "Bà ấy thực sự là mẹ ruột của em à? Xuống tay mạnh như
vậy."
Ngụy Dư mệt mỏi nở nụ cười một cách gượng gạo.
Lý Hà Nghiên lấy một chiếc khăn bọc đá viên đắp lên khuôn
mặt sưng đỏ của cô, Ngụy Dư nhận lấy, nhẹ nhàng nói: "Em tự làm."
Lý Hà Nghiên buông tay, đứng dậy đến trước cửa sổ và châm
một điếu thuốc.
"Mẹ em ngủ chưa?"
Lý Hà Nghiên cầm điếu thuốc trên tay nhìn cô một cái:
"Trong phòng đèn tối om, chắc bà ấy ngủ rồi."
Ngụy Dư nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ngụy Dư cầm khăn bọc đá v ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.