"Mưa xuân hỗn loạn, xuân sầu hận"
Đơn đăng ký của Tô Ý nhanh chóng được thông qua, bởi vì
khi nhập học sẽ có một buổi tập huấn, thời gian gấp gáp nên Tô Ý mua vé máy bay
đi luôn trong dịp tết nguyên tiêu.
Tối hôm đó, Tô Ý ở nhà ăn cơm tối với Tô Mục An và Giang
Cẩm Ý.
Giang Cẩm Ý cầm lấy ly rượu, ba người cụng ly chúc mừng,
trong ly Giang Cẩm Ý là rượu vang đỏ, mà trong ly của Tô Ý và Tô Mục An lại là
nước trái cây.
"Vậy thì hy vọng Ý Ý của chúng ta trong môi trường
mới có thể thuận buồm xuôi gió, càng ngày càng tốt!"
"Thuận buồm xuôi giói, càng ngày càng tốt!"
Những chiếc ly chạm vào nhau, có niềm vui truyền ra trong
tiếng va chạm trong trẻo kia.
Trong mắt Tô Ý mang theo ý cười, trong lòng lại giống như
có một lỗ thủng, rõ ràng là một ngày vui vẻ, trong lòng quả thực cũng rất vui
vẻ, nhưng những niềm vui này luôn trôi đi và biến mất thông qua lỗ thủng này,
âm thầm lặng lẽ, không cảm giác được, không thể khâu lại, cũng không thể lấp
đầy.
Trong đầu cô vẫn còn rất rối bời, vì vậy não đã phản ứng
theo bản năng, đặt những sợi chỉ cắt không được mà gỡ thì càng rối này vào một
góc, nếu không chú ý tới thì sẽ không bị rối loạn bởi nó, nhưng tương ứng, trái
tim cũng theo đó mà thiếu mất một mảnh, bởi vì nó quá quan trọng, nên khi giấu
nó đi, trái tim cũng tự nhiên mà thiếu đi một mảnh, tạo thành một lỗ thủng
giống như gió thổi qua ống thoát nước.
Sau bữa ăn, mỗi người ăn một chén bánh trôi, mang ngụ ý
sum họp vui vẻ, rồi xuống lầu ngồi vào xe chuẩn bị xuất phát. Chiếc ô tô phát
ra ánh đèn loá mắt trong gara dưới tầng hầm, bụi bặm trong không khí bay múa
dưới ánh đèn, giống như một lời tiễn biệt thầm lặng.
Lúc lái xe ra khỏi gara, ở gần đó có một chiếc xe cứu
thương, một đám người vây quanh nhìn, nhân viên y tế nâng người lên xe sau đó
đóng cửa lại, đi theo phía sau xe Tô Mục An cùng chạy ra ngoài.
Tô Ý ngồi ở ghế sau, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy
cảnh cửa xe cứu thương bị đóng lại, tim cô bỗng đập rất nhanh, mí mắt cũng
không ngừng nhảy lên, giống như là đang báo hiểu có chuyện không tốt sắp xảy
ra. Tay Tô Ý đặt lên ngực, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nôn nao vô cùng.
Mở cửa sổ ra, gió lạnh xen lẫn bông tuyết bay vào, loáng thoáng mang theo một
chút mùi nước khử trùng của bệnh viện, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.