Tô Ý cùng với Giang Cẩm Ý và Tô Mộc An trở về nhà, nhưng
vì bệnh quá nặng nên phải đến mấy ngày trước giao thừa thì cô mới được xuất
viện, sắc mặt đã có chút hồng hào nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn.
Cô vẫn ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt Giang Cẩm Ý và
Tô Mộc An mỗi ngày, chỉ là cô thường xuyên thất thần, có khi cô thất thần trong
lúc ăn cơm, Giang Cẩm Ý gọi cô rất nhiều lần thì cô mới nghe thấy. Đôi khi cô
cũng thất thần khi ngồi trên ghế sô pha. Tô Mộc Anm nói chuyện với cô về những
sự kiện thú vị ở trường, cô cũng không hề hay biết mà đánh mất nụ cười của
mình, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Vào một buổi sáng cuối tuần, Giang Cẩm Ý đưa Tô Ý lên
đỉnh một ngọn núi nổi tiếng ở Minh Thành để lễ Phật, nói rằng đó là để phù hộ
cho sự bình an của Tô Ý.
“Ý Ý, con cùng Thanh Hứa có mâu thuẫn sao?” Giang Cẩm Ý
nhìn mặt của Tô Ý mang theo ý cười nhưng trong mắt cô lại không có chút ánh
sáng nào, trong lòng bà cảm thấy rất đau khổ.
“Vâng ạ.” Tô Ý cũng biết trạng thái gần đây của cô không
ổn, Giang Cẩm Ý sao có thể không nhìn ra.
"Chuyện này rất bình thường, hai người các con làm
sao lại mâu thuẫn? Ở bên nhau chính là giải quyết mâu thuẫn thường xuyên gặp
phải. Chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu, nói ra là giải quyết được thôi."
Giang Cẩm Ý vỗ nhẹ vào tay Tô Ý để an ủi.
"Mẹ và bố con cũng từng cãi nhau, cũng từng phát
sinh mâu thuẫn, không phải tự nhiên mà đi tới bên nhau."
“Nếu xung đột xảy ra nghiêm trọng thì hãy cho nhau thời
gian để bình tĩnh lại.”
Nghe giọng nói dịu dàng của Giang Cẩm Ý, Tô Ý cố kìm lại
những giọt nước mắt sắp trào ra.
"Con hiểu rồi mẹ."
"Hơn nữa, chia tay cũng không sao. Bố mẹ luôn ở sau
lưng con, cho dù con có nói gì đi nữa, chia tay thì chia tay thôi, người sau sẽ
tốt hơn."
“Tuy nhiên, đối với một mối quan hệ, mẹ cho rằng con nên
suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, bởi vì đôi khi nếu như con bỏ lỡ, lúc thật sự
hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Con biết rồi mẹ.” Tô Ý cố ý nhẹ giọng hơn. Cô không phải
là người thích chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác, hơn nữa sau khi trưởng
thành, có một số việc không biết nên mở miệng nói với người bên cạnh như thế
nào.
Tô Ý nuốt xuống vị chua đang dâng lên, nhẹ giọng đáp lại.
Trên đỉnh núi, Tô Ý muốn đi bộ một mình còn Giang Cẩm Ý
muốn cầu phúc nên bà đã để cô tự đi.
Ngôi chùa trên đỉnh núi rất lớn, phía sau có một vườn
mận, hoa mận nở rộ trên nền tuyết là cảnh tượng động lòng người nhất trong mùa
đông.
Tô Ý một mình đi đến một góc như vậy, ngồi xuống dưới mái
hiên nhìn hoa mận nở rộ trong vườn, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Một ông lão mặc áo cà sa tu thiền đi ngang qua, nhìn thấy
dáng vẻ của Tô Ý liền dừng lại.
“Cho hỏi thí chủ đang phiền muộn chuyện gì sao?” Ông chắp
tay trước ngực, giọng nói mang theo sự lắng đọng của năm tháng cùng thiền ý
viện Phật.
“Vì một người.” Giọng Tô Ý khô khốc.
“Thí chủ, có đôi khi, những gì cô nhìn thấy chưa chắc đã
là thật, số mệnh vốn dĩ được trời sắp đặt rồi.” Ánh mắt của vị hòa thượng trong
sáng, nói: “Nên gặp lại, nhất định sẽ gặp lại.”
"Nhưng mà, sư phụ, chính là anh ấy không muốn gặp
nữa." Giọng nói c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.