◎ Lo lắng ◎
Ngay lúc Hứa Thanh Ninh nói ra hai từ “Bệnh viện”, trái tim của Lâm Thanh Hứa đột
nhiên trầm xuống như rơi vào hầm băng.
Giọng nói của Lâm Thanh Hứa hơi run lên: “ Ở bệnh viện
nào? Tôi lập tức đến đó.” Anh cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, sau
khi biết được địa chỉ của bệnh viện liền tính toán lộ trình nhanh nhất để đến
đó…
Thậm chí anh còn không dám hỏi thêm câu là bị bệnh gì, có
nghiêm trọng hay không, anh không còn nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Lâm Hạc Chi đang ăn cơm ở sân trước, không có đến nhanh như vậy, Lâm Thanh Hứa nhân cơ hội này,
trèo lên chỗ đoạn tường thấp ở sân sau nhảy ra ngoài, nhưng vì lo lắng nên lúc
nhảy xuống anh đã bị té lộn xuống một vòng.
Sau khi Lâm Thanh Hứa đứng lên, anh không có chú ý đến
vết bẩn trên người mà vội vàng chạy đến con phố có đông người qua lại đón một
chiếc xe ô tô và vội vàng đi.
Bệnh viện.
Tô Ý đang nhắm hai mắt nằm ở trên giường, Khương Niệm ở
bên cạnh cô, nhìn bình nước đang nhỏ
giọt bên giường, lúc Khương Niệm lần nữa nhìn về phía bình nước nhỏ giọt đang
treo phía trên đã thấy Tô Ý mở mắt ra, đôi mắt hạnh nhân màu nâu đang lặng lẽ
nhìn cô ấy, trong mắt vẫn mang theo sự mơ màng của người với mới tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi à?”
Tô Ý chậm rãi gật đầu rồi chớp mắt một cái.
“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Rồi.” Giọng của Tô Ý vẫn còn hơi yếu ớt.
Vừa mới tỉnh vẫn còn chút mơ hồ, sau đó Tô Ý đã từ từ
tỉnh táo lại, rồi cô liền nhớ lại, buổi
sáng cô nhập viện vì bị viêm ruột thừa cấp tính, sau đó phải làm phẫu thuật nên
không có thời gian gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Hứa.
Tô Ý quay đầu nhìn Khương Niệm, nhỏ tiếng hỏi: “Điện
thoại của tớ đâu.”
“Ò, ò, đang ở trong túi xách của tớ.” Khương Niệm cầm lấy
túi đeo lưng nhưng sau khi tìm được điện thoại di động của Tô Ý thì phát hiện
điện thoại đã hết pin rồi.
Khương Niệm lấy điện thoại màn hình đen thui ra đưa tới:
“Hết pin rồi.”
Bởi vì lúc sáng Tô Ý vô cùng đau đớn nên mấy người bạn
trong ký túc xá đều xin nghỉ phép để cùng đưa cô đến bệnh viện, Lăng Linh giúp
Tô Ý làm thủ tục nhập viện, Hứa Thanh Ninh và Khương Niệm cùng ở bên cạnh Tô Ý,
Hứa Thanh Ninh vừa mới đi ra ngoài nghe điện thoại rồi.
Hứa Thanh Ninh cầm điện thoại di động đi vào phòng bệnh,
nhìn thấy Tô Ý đã tỉnh lại liền nói: “Ý Ý, Lâm Thanh Hứa có lẽ sẽ đến sớm đó.”
Tô Ý có chút phân tâm:“Hả?”
“Anh ấy tìm Tề Dụ để lấy số điện thoại của tớ, tớ nghe
thấy giọng điệu của cậu ấy rất lo lắng, Ý Ý, cậu không liên lạc với anh ấy
sao?”
Lúc Hứa Thanh Ninh nhận được điện thoại của Lâm Thanh
Hứa, liền nghĩ rằng cả ngày nay Tô Ý không có liên lạc với Lâm Thanh Hứa, có
thể Tô Ý cũng không muốn để Lâm Thanh Hứa biết mình bị bệnh.
Ở cùng một ký túc xá lâu như vậy, Hứa Thanh Ninh ít nhất
cũng suy nghĩ được như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.