Trong ký túc xá, Lăng Linh đang ngồi trước máy tính chơi
game, đeo tai nghe, vừa lạnh lùng vừa khốc lãnh.
Tô Ý vừa trở lại ký túc xá thì ngồi vào bàn học, lấy một tờ
giấy viết thư ra, bắt đầu chầm chậm viết từng chữ một, không nói gì, chỉ im
lặng.
Nước mắt trực trào tuôn rơi khỏi khóe mi, cô cũng không biết
tại sao lại như vậy nữa, rõ ràng trước đây vẫn ổn, tuy rằng khoảng cách giữa
hai người không gần cũng không xa, nhưng không hề xa cách đến mức như vậy.
Suy nghĩ của cô từ trước đến nay vẫn luôn rất nhạy cảm, tối
hôm nay, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Lâm Thanh Hứa, đột nhiên
trở nên xa cách.
Cô bắt đầu nghĩ, là vì chán ghét rồi hay sao? Hay là vì do
bản thân cô không tốt?
Tay cầm bút bắt đầu run rẩy, những con chữ thanh tú nằm trên
tờ giấy viết thư trước mắt trở nên mơ hồ.
“Lách tách.”
Một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy viết thư, khiến cho chữ
viết màu đen bắt đầu nhoè đi, chầm chậm mờ dần.
Nét chữ thanh tú trên giấy viết thư rất sâu sắc, lại có vẻ
rất trịnh trọng.
“Nhưng tôi sẽ trở nên tốt hơn, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Tô Ý lau nước mắt, kết quả càng lau thì nước mắt càng rơi,
cô vùi mặt vào khuỷu tay, đột nhiên khóc nức nở.
Lăng Linh thấy Tô Ý ngồi gục trên mặt bàn run rẩy, nghĩ rằng
cơ thể của cô không thoải mái, tháo tai nghe ra đi tới hỏi thăm cô một chút,
nhưng khi vừa tháo tai nghe ra thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô.
Cô ấy đột nhiên sững cả người.
Từ trước đến giờ, cô ấy không biết phải xử lý trường hợp này
như thế nào nữa.
Trước kia, lúc cô ấy khóc, mẹ cô ấy thường ôm cô ấy. Cô ấy
cũng không biết bây giờ nên làm gì nữa, chỉ đứng im để mẹ tùy ý ôm lấy mình. Từ
trước tới giờ, cô ấy sợ nhất là nước mắt.
Lăng Linh rút tờ giấy ra, đưa đến bên cạnh Tô Ý, giọng nói
lạnh lùng trước giờ cũng trở nên nhẹ nhàng đi không ít, nhưng vẫn còn vài phần
cứng nhắc, dường như không quen với chuyện này.
“Đừng khóc.”
Tô Ý nghe thấy giọng của Lăng Linh, ngẩng đầu lên, đôi mắt
đỏ ửng nhìn về phía Lăng Linh.
Cô như một chú thỏ con, ngập tràn nước mắt, chỉ nhìn sơ qua
cũng có thể khiến người khác đau lòng.
Có lẽ do trời quá lạnh, cái lạnh ùa về khiến con người ta
cảm thấy khó thở, Tô Ý nhận lấy khăn giấy lăng Linh đưa, nhẹ nhàng nói một câu
cảm ơn với cô ấy.
Lăng Linh cũng không nói gì, chỉ gật đầu, cô ấy không biết
phải nói thế nào nữa.
Tô Ý nhìn thấy hai tay Lăng Linh không đặt ở góc bàn, biết
rằng bản thân mình đã dọa Lăng Linh sợ hãi, suy cho cùng Lăng Linh vẫn luôn giữ
tâm trạng bình ổn khi ở trong ký túc xá, Khương Niệm và Hứa Thanh Ninh đôi khi
sẽ vì chuyện sắp xếp lịch học mà kêu ca hoặc phấn khích.
Trong ký túc xá, Tô Ý và Lăng Linh là hai người có cảm xúc
ổn định nhất. Tô Ý ngoan ngoãn yên tĩnh, có thể tự khống chế tốt cảm xúc của
bản thân, còn Lăng Linh thì hoàn toàn không có cảm xúc.
Có lẽ vì hôm nay thật sự quá lạnh, Tô Ý đột nhiên nảy sinh
ra ý nghĩa muốn nói chuyện phiếm với người khác.
Đây cũng xem như một lời giải thích, dù sao cũng không thể
để Lăng Linh bị cô hù d� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).