Hoàng đế bệ hạ và vị tiểu thư nào đó ngồi nhìn nhau đăm đăm nửa canh giờ.
Nói đúng hơn là vị tiểu thư nọ tay ôm bình rượu, mắt cứ dán chặt vào người bệ hạ.
Thức ăn Nguyễn công công bày trên bàn nay cũng nguội lạnh. Ông cũng không biết tình trạng hiện giờ giữa bệ hạ và vị tiểu thư này là như thế nào nữa. Yêu nhau sẽ trở nên khó hiểu như vậy sao?
"Hoan Hoan, nàng ngắm ta nửa canh giờ rồi đấy! Bây giờ dùng bữa được chưa?" Hoàng đế bệ hạ là người lên tiếng trước.
Châu Ân Hoan tay vẫn ôm khư khư bình rượu, mắt nhìn hắn không rời một giây nào.
"Vị huynh đài này là ai vậy hả?" Nàng nghiêng đầu hỏi hắn.
Nguyễn công công nghe lời này xong, ông không ngậm được mồm, trố mắt nhìn Châu Ân Hoan.
Vị Hoàng đế bệ hạ nào đó, mắt cũng mở to không kém. Bắc Hải tỏ ra ngạc nhiên khôn xiết, hắn vội nắm lấy tay Châu Ân Hoan, giọng điệu khẩn thiết: "Nàng quên rồi sao? Ta là phu quân kết tóc cùng nàng đây!"
Khụ khụ!
Hoàng thượng! Người không còn một chút mặt mũi nào sao?
Rầm!
Nàng rụt tay về, hung hăng đập bàn một cái rõ to.
"Ngươi nói dối! Ta mới tám tuổi, lấy đâu ra phu quân?" Châu Ân Hoan hét lên.
Bộ dạng say rượu ngốc nghếch của nàng khiến hắn buồn cười không thôi, cố nén cười hắn lại tiếp tục nói: "Hai chúng ta đính ước từ nhỏ, kể từ lúc nàng tám tuổi, nàng đã là thê tử của ta."
"Ồ!" Châu Ân Hoan gật gà gật gù như đã phát hiện ra được chuyện mới lạ, nàng lại thắc mắc: "Vậy huynh bao nhiêu tuổi rồi?"
Bắc Hải chống tay lên cằm, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, bộ dạng của hắn lúc nào cũng vậy, vừa hờ hững vừa lười nhác.
Năm nay hắn hai mươi bốn, Hoan Hoan mười bảy.
Năm nàng tám tuổi, dường như hắn mười lăm tuổi nhỉ?
"Ta mười lăm." Bắc Hải đáp.
Nghe được số tuổi bây giờ của Bắc Hải, Châu Ân Hoan lập tức bĩu môi chê bai.
"Huynh già quá! Già như thế cũng xứng làm phu quân của bổn tiểu thư à?"
Mặt mũi Hoàng đế bệ hạ sa sầm xuống.
Nàng chê hắn!
Mới tám tuổi đã biết chê hắn!
Lời Châu Ân Hoan tuy ngờ nghệch ngốc nghếch nhưng tính sát thương cực kì cao. Chỉ một câu chê bai của nàng thôi đã đủ hạ gục hắn đo ván. Cách nhau có bảy tuổi thôi mà! Đâu phải quá xa chứ! Nhìn xem bây giờ hắn trẻ tuổi phong độ thế này. Ai mà nhìn ra Bắc Hải cách Châu Ân Hoan bảy tuổi cơ chứ! Nhìn hai người vẫn xứng đôi vừa lứa như thường.
Bắc Hải tức giận, hắn gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng nàng.
"Nàng học ở đâu cái trò chê bai phu quân thế? Lo dùng bữa đi!"
Hoàng đế bệ ha tức giận khoanh tay trước ngực, hắn già đến thế sao? Nghĩ tới trước đây có mấy lần Hoan Hoan muốn tìm mấy tiểu đệ trẻ tuổi nghe lời, đặc biệt là con mơn mởn để xét tuyển làm phu quân. Bây giờ nàng lại chê hắn già, thế là có ý gì đây.
Rắc!
Đôi đũa trong tay đã bị Bắc Hải vô thức bẻ gãy.
Nguyễn công công trông thấy thánh nhan không vui, ông vội vàng đến bên vuốt giận: "Bệ hạ, Châu tiểu thư say rồi không tự chủ lời nói. Mong người nguôi giận."
Hoàng đế bệ hạ còn đang định nổi cơn lôi đình, hắn nghe thấy Châu Ân Hoan "A" một tiếng.
Châu Ân Hoan lúc này đã mò đến ngồi bên cạnh hắn từ lúc nào. Nàng há miệng nhìn hắn với đôi mắt long lanh. Bắc Hải khó hiểu: "Nàng làm sao thế?"
"Huynh là phu quân của ta, huynh phải đút cơm cho ta ăn." Châu Ân Hoan nói xong, nàng tiếp tục há miệng ra đợi hắn đút cơm.
Trông thấy đôi mắt lấp lánh nhìn hắn đầy mong đợi, Bắc Hải hết cách đành lấy một đôi đũa khác gắp thức ăn đút cho Hoan Hoan. Hắn tự an ủi trong lòng, dù sao nàng cũng đã nhận hắn là phu quân rồi, già trẻ quan trọng cái thá gì.
Trái ngược với tâm trạng bực dọc của hắn, Châu Ân Hoan vui vẻ nhai nhồm nhoàm những món ngon mà Bắc Hải đút cho. Nhìn nàng say mèm nghĩ mình là trẻ con thế này, hắn nghĩ ra một kế.
"Hoan Hoan thích món nào, ta gắp cho nàng."
Châu Ân Hoan chỉ tay vào món thịt nướng ngay.
"Món này!"
"Thế này đi, nàng thích món nào ta đều gấp cho nàng hết, chỉ cần nàng hứa với ta một chuyện." Bắc Hải vươn tay gắp lấy một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt nhưng chưa vội đút cho nàng.
Nàng nghiêng đầu thắc mắc: "Chuyện gì cơ?"
"Sau này không được nghĩ tới đệ đệ mơn mởn nữa."
Tại sao lại không được nghĩ đến nhỉ? Nàng mơ hồ thắc mắc. Nhưng bụng đói cồn cào khiến nào vứt luôn câu hỏi trong đầu mà gật đầu đồng ý ngay.
"Được!"
Có được đáp án mình muốn, Hoàng đế bệ hạ vui vẻ tiếp tục đút thịt nướng cho nàng. Đúng là trẻ con dễ dụ nhất, hay là dụ thêm một trò nữa? Mấy khi mới có thời cơ dụ dỗ Hoan Hoan thế này, tội gì mà không tranh thủ.
"Ta có món này ngon lắm, nhưng mà phải chu môi ra mới ăn được. Hoan Hoan, chu môi ra nào."
Nàng nghe thấy món ngon, tâm trạng càng thêm vui vẻ, nàng cũng chu môi theo lời hắn nói. Bắc Hải nhanh chóng cúi đầu dùng môi hắn chạm lấy môi nàng. Đặt lên cánh môi mềm mại một nụ hôn phớt lờ, vừa nhẹ nhàng vừa tinh nghịch.
"Thế nào? Món này có ngon không?" Bắc Hải chống cằm thích thú hỏi nàng.
Đáp lại hắn chỉ có hai từ đầy vẻ ghét bỏ.
"Dở tệ!"
Sáng.
Ánh mặt trời bao phủ khắp căn phòng, ánh sáng chói lòa khiến Châu Ân Hoan tỉnh giấc. Nàng mệt mỏi ngồi dậy, bụng đói cồn cào. A Tố bưng chậu rửa mặt vào trong, hầu hạ nàng rửa mặt. Châu Ân Hoan lỡ đãng nhìn một vòng, đây đúng là diện của nàng rồi. Nàng chỉ nhớ được đến đoạn, nàng rượt đánh Vương gia thôi. Những chuyện về sau, Châu Ân Hoan không nhớ được gì, thậm chí nàng còn chẳng nhớ mình về đến Hoa Hiên Điện bằng cách nào.
A Tố rửa mặt và chải chuốt cho nàng xong cũng mất gần hai khắc. Bụng nàng đói cồn cào, toan nhấc chân sang phòng Cố Tử Yên cùng ăn sáng, nàng chưa đi bước nào đã bị A Tố ngăn cản: "Tiểu thư à, bây giờ người sang đó không được đâu."
"Sao lại không được?"
Quái lạ, sao lại không được qua phòng Cố Tử Yên chứ?
A Tố ngó nghiêng ngó dọc một lúc, sau đó bước đến bên cạnh nàng, thì thầm bên tai: "Đêm qua Vương gia nghỉ ở lại phòng Cố tiểu thư."
"Cái gì! Thật à?" Châu Ân Hoan giật nảy mình, đây là tin sốc nhất trong ngày mà nàng nghe được. À không! Sốc nhất trong tuần. Không! Không! Sốc nhất trong tháng!
A Tố vội vàng gật đầu: "Thưa phải, A Liên nói rằng đến bây giờ vẫn chưa thấy Vương gia và Cố tiểu thư thức dậy."
Chà chà! Đêm qua làm cái gì mà bây giờ chưa thức dậy.
Châu Ân Hoan là chúa tò mò, nàng không kiềm lòng được, tung cửa chạy sang hậu viện phía Đông, phòng ngủ của nhỏ đặt trong đó.
"Ta phải qua đó rình mò hóng hớt mới được."
A Tố biết tính tình nàng hiếu kỳ, cô cũng đành nối gót chạy theo nàng. Từ xa đã thấy A Liên hai tay bưng chậu rửa mặt, có lẽ cô đã chờ từ tờ mờ sáng đến giờ. A Liên vừa trông thấy nàng, cô giao lại chậu nước cho một nha hoàn khác rồi vội vàng đến trước mặt nàng.
"Châu tiểu thư ngầu thật đó! Hôm qua nô tì tận mắt Hoàng đế bệ hạ đưa người về, trước khi vào trong, tiểu thư còn trợn mắt lêu lêu bệ hạ mấy cái nữa. Vậy mà bệ hạ không chém đầu tiểu thư, nô tì rất khâm phục." Giọng điệu A Liên vô cùng phấn khích, ánh mắt ngưỡng mộ của cô dán chặt trên người nàng.
Châu Ân Hoan thì vô cùng khủng hoảng, nàng lắp bắp: "Có... có... chuyện đó nữa hả?"
Lúc này, A Tố chen vào: "Dạ có, chính mắt nô tì thấy bệ hạ vui vẻ ra về, không trách phạt tiểu thư câu nào."
Nàng vô thức đưa tay sờ lên cổ mình.
May quá cái đầu vẫn còn.
Phía sau khung cửa gỗ phòng Cố Tử Yên.
"Hoan Hoan... đừng rót nữa, ta uống cả bình!"
Cố Tử Yên nói mớ một câu, sau đó không biết nhỏ mơ trúng chuyện gì khiến giật mình tỉnh giấc. Mắt nhỏ mở ra rồi lại nhíu lại, cơn buồn ngủ vẫn còn nặng trĩu trên mí mắt. Tay phải như bị vật gì đó nắm chặt, bao phủ cả mu bày tay nhỏ nhắn. Nhỏ vừa dụi mắt vừa nhìn xem tay mình bị cái gì đè lên.
"Vương... Vương gia? Sao ngài lại ở đây?" Cố Tử Yên bàng hoàng bật dậy, nhỏ vội rụt tay về.
Sóng lưng của vị Vương gia nào đó bị tê cứng, y đã ngồi ở đây cả đêm chỉ vì kẻ nào đó cứ nắm chặt tay y không buông, y không còn cách nào khác chỉ đành ngồi ngủ ở đây. Bắc Viễn chưa từng nghĩ Vương phi của y khi ngủ say, tướng ngủ lại xấu như thế, thi thoảng còn nói mớ mấy câu ngốc nghếch.
"Chẳng phải nàng bế bổn vương vào đây sao?" Bắc Viễn uể oải ngáp dài, giọng điệu vẫn còn ngái ngủ.
Nhỏ... nhỏ... bế Vương gia?
Vô lý! Làm sao có thể bế nổi!
"Rõ ràng là ngài bế ta mà!" Cố Tử Yên đáp, chỉ có thể là Vương gia bế nhỏ vào, nếu nhỏ mà bế y thì lúc này sóng lưng ắt hẳn đã gãy đôi.
Trái ngược với phản ứng há hốc ngạc nhiên của Cố Tử Yên, Bắc Viễn nhướn mày, môi nhếch lên: "Nàng vẫn còn nhớ chuyện hôm qua?"
Chuyện hôm qua...
Đương nhiên là nhớ! Cố Tử Yên đang cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, không cho phép bản thân được xấu hổ. Nhỏ vẫn nhớ ngày hôm qua nhỏ đã nói những gì, thậm chí còn nhớ cả hành động cưỡng hôn y nữa cơ. Nhưng có đánh chết Cố Tử Yên cũng không dám nhận rằng mình nhớ, xấu hổ chết mất.
"Ngài nói gì ta không hiểu lắm." Nhỏ giả ngơ.
Vốn đã đoán được sau khi thức giấc Cố Tử Yên sẽ giở trò "mất trí", y nén buồn cười, tiếp tục nói: "Nàng quên rồi à? Để ta nhắc cho nàng nhớ."
"Ta là ghệ iu dấu của nàng đây."
"Khụ... khụ..." Cố Tử Yên xanh mặt, nhỏ ho khan.
Chết thật Vương gia vẫn còn nhớ, phải làm sao đây, phải làm sao đây! Hay nhỏ vẫn tiếp tục giả ngơ chối đây đẩy, Vương gia nhắc mãi mà Cố Tử Yên không nhớ, đến khi y chán sẽ nhanh chóng bỏ cuộc thôi. Nghĩ là làm, nhỏ đáp lời y: "Ngài đang nói cái gì, ta không hiểu gì cả."
"Nàng vẫn không nhớ?" Bắc Viễn hỏi Cố Tử Yên một lần nữa.
Nhỏ gật đầu như rìu bổ củi, không nhớ, không nhớ.
Bắc Viễn không nhiều lời nữa, y nâng cằm nhỏ lên ngắm nhìn đôi môi xinh đẹp. Cảm giác ngọt ngào đêm hôm qua vẫn còn đọng chút dư vị trên đầu lưỡi, nhưng bao nhiêu đó không đủ. Y muốn nhiều hơn nữa. Bắc Viễn dứt khoát cúi đầu xuống đặt lên môi Cố Tử Yên một nụ hôn.
Sánh ngang với tính tình của y, nụ hôn y đặt trên môi Cố Tử Yên mạnh mẽ, dứt khoát. Cánh môi hồng bị y ngấu nghiến giày vò khiến Cố Tử Yên đứng hình quên cả kháng cự. Trông thấy nhỏ ngoan ngoãn, Bắc Viễn càng thêm đắc chí, môi lưỡi giao nhau ngày càng quấn quít. Một lần nữa khoang miệng Cố Tử Yên bị vật mềm mại quấn lấy tạo ra những âm thanh mê đắm, mật ngọt từ hai khoang miệng giao nhau tạo thành một. Đọng lại dư vị thầm kín của đối phương.
Cố Tử Yên nhắm mắt, đáp lại theo bản năng, vụng về đáp trả sự khuấy đảo mạnh mẽ của Bắc Viễn một cách yếu ớt. Cố Tử Yên biết mình đang bị y càn quấy, nhưng nhỏ không có cách nàng thoát ra được. Như sa chân vào huyễn hoặc, không có cách bước ra.
Buông cánh môi Vương gia ra, Cố Tử Yên hít một hơi thật sâu lấy lại sự điều hòa từ hơi thở. Mặt nhỏ lại cúi gầm, che giấu vệt ửng hồng trên má. Mọi chuyện lệch khỏi tầm kiểm soát của Cố Tử Yên, nụ hôn bất ngờ này khiến tim nhỏ nhảy múa không ngừng.
Nhỏ vô thức vỗ vào ngực trái mình một cái, mắng thầm: "Ngươi nhảy múa cái gì?"
Bắc Viễn rất hài lòng với nụ hôn này, vẫn ngọt ngào như đêm qua. Y rất muốn biết, Cố Tử Yên còn dám chối nữa không, mỗi lần nhỏ chối y sẽ hôn một cái đến khi nào nhỏ nhớ thì thôi.
"Nàng nhớ lại chưa? Nếu chưa thì chúng ta làm lại."
Nghe thấy lời này, mặt Cố Tử Yên càng đỏ hơn, nhỏ giật mình nhích người về cách xa y một chút.
"Ngài dám!"
Vương gia bật cười, xem ra Cố Tử Yên cũng thức thời. Y bước xuống giường, vươn vai một cái. Đã trải qua một đêm ngủ ngồi, lưng của y đau lắm rồi. Nấn ná ở đây thêm cũng không tiện, có lẽ Cố Tử Yên cần thời gian thích nghi sự chuyển biến trong mối quan hệ giữa hai người. Bắc Viễn nên rời khỏi đây rồi, y đã có kết quả y muốn. Cố Tử Yên đã nói rõ lòng mình, nhỏ có chạy đằng trời cũng không thoát được y.
Thế nên Bắc Viễn chắp tay sau lưng đủng đỉnh bỏ đi, y không quên ném lại một câu: "Nàng đừng quên tháng sau là hỷ sự của hai ta."
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, đập vào mắt y đầu tiên chính là Châu Ân Hoan. Nàng lúc này mặt mũi còn đỏ hơn Cố Tử Yên, bộ dạng nghe lén vẫn chưa kịp thu lại. Châu Ân Hoan há hốc mồm.
Cái gì đây!
Vương gia y phục không chỉnh tề.
Cố Tử Yên bần thần trên giường.
Hai người này... hai người này đã có một đêm nồng cháy nữa rồi ư?
Mẹ nó! Hấp dẫn quá đi mất!
"Châu tiểu thư, phiền tiểu thư tránh sang một bên." Vương gia hắng giọng, mãi đến lúc này y mới cảm thấy ngượng ngùng.
"Vương gia theo ta một chút được không?" Nàng nói.
Bắc Viễn gật đầu, y theo chân Châu Ân Hoan, trông nàng có vẻ như có chuyện muốn nói.
Cách xa phòng Cố Tử Yên một chút, Châu Ân Hoan đứng bên cạnh bàn đá hôm qua hai người uống rượu. Nàng gãi gãi má, ngượng nghịu mở lời: "Chuyện hôm qua... ta... ta đánh ngài... chỉ là hiểu lầm."
"Ta thành thật xin lỗi ngài." Châu Ân Hoan cúi đầu nhận lỗi với y.
Hóa ra hai người này chỉ hiểu lầm, bây giờ đã làm hòa. Châu Ân Hoan bất đồng lỗ mãng, chưa hiểu sự tình đã đánh mắng Vương gia. May y là người tốt tính, nếu không đầu nàng đã rơi trước khi Bắc Hải giữ nàng lại. Càng nghĩ càng thấy bản thân mình có lỗi, đầu nàng càng cúi sâu hơn.
"Vậy Châu tiểu thư chuộc lỗi với bổn vương đi."
"Hở?" Châu Ân Hoan ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Tiểu thư có thể nói cho ta biết tất cả sở thích của Yên Yên không?" Vương gia cảm thấy ngượng, y nói xong vội quay mặt nhìn hướng khác.
Châu Ân Hoan thở phào, tưởng chuyện gì chứ cái này dễ như trở bàn tay.
Miệng nàng bất đầu thao thao bất tuyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT