Diệp Thư Từ tỉnh dậy sau giấc mơ, ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, gió đập mạnh vào cửa sổ, không khí trong phòng giảm xuống đến mức đóng băng, cô mơ màng đứng dậy, đóng cửa sổ lại.

Cô đứng trước cửa sổ nhìn một hồi lâu.

Nhà cô thuê ở trung tâm thành phố, giá thuê cao, giao thông thuận tiện.

Đèn giao thông thay đổi liên tục, xuyên qua lớp kính, ánh sáng của đèn giao thông mơ hồ, đèn xe và đèn neon trộn lẫn với nhau, ánh sáng như được nở to ra, sáng như sao mai.

Tiếng sấm ngày càng to, ầm ầm, như thể cả thế giới đang chao đảo.

Diệp Thư Từ kéo rèm lại, một đêm không mộng mị, trái tim bình yên đến lạ thường.

Mấy năm này cô đã quen sống một mình, là một cô gái bình thường, trở thành người trưởng thành chính trực.

Năm nay, Diệp Thư Từ 26 tuổi, đang độc thân.

*

Diệp Thư Từ thi đại học lần hai cũng không tệ lắm, tăng hơn 60 điểm, cũng coi như đã phát huy bình thường.

Đường Tiếu quyết liệt nói cô học Hải Đại, nhưng nghĩ đến Thẩm Tứ và Lâm Úy, cô lại chùn bước.

Cuối cùng, cô cắn môi để nguyện vọng một là Hải Đại.

Cô nghĩ, cứ để ông trời quyết định, có trúng tuyển không còn tùy vào ý muốn của ông trời.

Điểm chuẩn mọi năm của Hải Đại rất ổn định, nhưng không nghĩ năm đó điểm chuẩn của Hải Đại lại tăng vọt, vốn Diệp Thư Từ đã rớt, nhưng lại trúng tuyển vào chuyên ngành báo chí của Đại học Lâm Tống.

Cũng may Đại học Lâm Tống cũng là một trong những trường đại học 985 nổi tiếng trong nước, nên Đường Tiếu cũng không phản đối.

Mấy năm học đại học, Diệp Thư Từ hiêm khi nghe nói về Thẩm Tứ, có lẽ là do cô cố tình bịt tai mình lại, buộc mình không chú ý đến Thẩm Tứ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Diệp Thư Từ ở lại thành phố đó và làm nhân viên văn phòng trong một công ty của nước ngoài, không làm đúng với chuyên ngành của mình, thoắt cái đã nhiều năm.

Cô thuê một ngôi nhà không tệ, thường chăm sóc cây cối và dắt chó đi dạo, cuộc sống độc thân cũng rất thú vị.

Thi thoảng cũng sẽ cô đơn, nhưng phần lớn thời gian đều vui vẻ.

Diệp Thư Từ ở thành phố Tô chỉ có một nỗi bận tâm là bà nội. Mười năm trôi qua, hiện giờ bà nội đã ngoài 70, vẫn sống một mình, kinh doanh tiệm vịt quay Tống Ký kia.

Nhân dịp kỳ nghỉ Tết Trung thu, Diệp Thư Từ quay về thành phố Tô, đi thẳng đến tiệm vịt quay của bà nội.

Sau mười năm, mọi thứ đã thay đổi, tiệm vịt quay Tống Ký vẫn đứng sừng sững trong con hẻm nhỏ, trở thành hồi ức của một thế hệ thanh niên.

Biển hiệu của tiệm vịt quay đã thay đổi vài lần, các loại biển hiệu thời thượng trong mấy năm nay, trang trí lộng lẫy, cũng không có ai nói gì về những thứ đắt tiền bên trong, nhưng bà nội vẫn kiên quyết giữ nguyên biển hiện màu đỏ trắng ban đầu, xung quanh còn gắn thêm một vòng đèn neon đủ màu.

Có thể hơi trần tục, nhưng lại thể hiện sự đơn giản chân thành.

Vừa nghe tin Diệp Thư Từ trở về, bà nội đã dậy từ sáng sớm, hoàn thành công việc ướp và nướng trong ngày, rồi đứng đợi ở cửa.

Diệp Thư Từ xuống taxi, nhìn bóng dáng bà cụ đứng ở cửa, hơi khom lưng, mỉm cười hiền lành: "Bà nội."

Bà nội dụi mắt, vội vàng chạy đến, ôm lấy Diệp Thư Từ, thở dài nói: "Tiểu Từ nhà mình đã quay về rồi nhỉ!"

Có thể nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt bà cụ, Diệp Thư Từ hơi xấu hổ, cô được nghỉ phép, nhưng chỉ có vào dịp Trung thu và Tết mới có thể về nhà.

Sau khi học lại một năm, cô đã thẳng thắn nói với Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân, nói với bọn họ cô đã biết việc họ ly hôn từ lâu.

Cô kiên quyết nói, cô tôn trọng hạnh phúc của bọn họ, cũng không oán giận gì cả, cô đã trưởng thành rồi.

Hai vợ chồng rơm rớm nước mắt, đôi môi run run muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời, sau khi ôm Diệp Thư Từ, Diệp Thanh Vân thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà, cũng không quay đầu lại lấy một lần.

Mà hai năm sau Đường Tiếu cũng tái hôn với chú Trương, cuộc sống hiện tại hạnh phúc, chú Trương còn mang theo một đứa con trai đang học cấp ba, Diệp Thư Từ cũng được phân đến ở cạnh Đường Tiếu.

Tuy nhiên, Diệp Thư Từ cảm thấy rất kỳ lạ khi sống cùng người khác, vậy nên cũng không về nhà.

Diệp Thư Từ theo bà nội vào tiệm vịt quay, mùi thơm ngon béo ngậy của vịt quay đã kích thích vị giác cô, đồ đạc trong tiệm, bàn ghế, máy móc, lò nướng lớn để nướng vịt và khăn trắng vẫn như trước đây.

Như thể không có gì thay đổi.

Nhưng chỉ chớp mắt, mười năm đã trôi qua.

Một chiếc bàn lớn được bày trong tiệm, trên bàn bày đầy những món ăn yêu thích của Diệp Thư Từ, bao gồm món vịt quay đặc trưng, lòng xào, thậm chí bà nội còn nấu một đĩa tôm thật ngon.

Món chính là mỳ, nhưng là mỳ trộn với nước sốt thịt, màu sắc tươi sáng, nước sốt đậm đà, nước sốt màu nâu nhìn rất hấp dẫn, ăn kèm với đậu ngâm muối đặc biệt của bà nội, ngon miễn bàn.

Mấy năm nay, khẩu vị của Diệp Thư Từ không hề thay đổi, thậm chí cô còn có ảo giác mình vẫn là cô gái mười tám tuổi năm xưa.

Nhưng nhìn người bà dễ mệt mỏi và người mẹ với đôi mắt đầy nếp nhăn đang nhắc nhở cô rằng thời gian là thứ tàn nhẫn nhất.

Bà nội đã lớn tuổi như vậy rồi, bận rộn với công việc kinh doanh trong cửa hàng, còn nấu một bàn đồ ăn như vậy, khóe mắt Diệp Thư Từ ươn ướt.

"Gần đây đi làm có mệt không?" Bà nội nắm lấy tay cháu gái, bà cụ dùng bàn tay nhăn nhăn nheo của dịu dàng vuốt ve bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, hết lần này đến lần khác như khi còn nhỏ.

Đột nhiên Diệp Thư Từ cảm thấy rất khổ sở, như cắn phải một loại trái cây chua gắt, cả trái tim đều tràn ngập nỗi chua xót.

"Vẫn ổn ạ, sếp đối xử với con rất tốt, bầu không khí ở công ty chúng con cũng rất vui vẻ." Diệp Thư Từ cong môi, nắm tay bà nội.

Ý thức tự giác của người trưởng thành là không oán trách gia đình, không đề cập đến lãnh đạo ngu ngốc, không nói đến đồng nghiệp bịa đặt lung tung sau lưng, làm gì có người làm công nào là dễ dàng, chỉ vì mưu sinh cả.

Sau khi hai bà cháu ăn cơm xong, cũng sắp đến giờ đóng cửa, Diệp Thư Từ giúp bà nội dọn dẹp tiệm.

Thời điểm Diệp Thư Từ mười mấy tuổi, cô đã giúp bà mình làm công việc tương tự vô số lần, cô cột mái tóc dài của mình lên, xắn tay áo lên, làm việc rất gọn gàng.

Bà nội mỉm cười nhìn cô: "Tiểu Từ nhà mình thật xinh đẹp."

Diệp Thư Từ mím môi mỉm cười.

Khi còn nhỏ Diệp Thư Từ đã được người khác khen xinh đẹp, nhưng Đường Tiếu yêu cầu rất nghiêm khắc với cô, không cho cô trưng diện.

Đang trong độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ, khiến cô càng trở nên xinh đẹp hơn.

Làn da trắng nõn mịn màng không tì vết, được hàng mi dày che đậy, đôi mắt hạnh xinh đẹp màu hổ phách trong veo, thuần khiết, khi rũ mi sẽ lộ ra vẻ dịu dàng vô hạn.

Điểm khác với độ tuổi mười mấy, là cô bây giờ đã có hương vị của phụ nữ hơn rất nhiều.

Không chỉ vậy, với thân hình mảnh mai cao gầy, khí chất tự tin, luôn là tâm điểm trong đám đông.

Diệp Thư Từ cười với bà nội: "Chẳng phải con được thừa hưởng vẻ đẹp của bà nội sao."

"Con bé này." Bà nội vừa dọn dẹp vừa nói với cô: "Con đấy, không giống bà một chút nào, cũng không giống ba con, con giống mẹ, khi cười lên trông con rất xinh."

"Thật đáng tiếc." Bà cụ thở dài.

Con trai bà lại không may mắn như vậy.

Người vợ hiện tại của Diệp Thanh Vân đang làm việc ở nơi khác nên hai vợ chồng chuyển đến đó sinh sống, Diệp Thanh Vân cũng muốn đưa mẹ theo, nhưng bà nội đã già, không muốn phiền phức, chỉ muốn ở lại quê nhà.

Mặc dù Đường Tiếu và Diêp Thanh Vân đã hoàn toàn chia tay, nhưng Đường Tiếu vẫn sẽ mua gì đó đến thăm bà sau khi bận rộn với công việc, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn thân thiết như vậy.

Hai người họ cũng không đề cập đến những chuyện không vui, chỉ nói đến những chuyện vui vẻ, cũng nói đến chuyện hồi nhỏ của Diệp Thư Từ.

"Nháy mắt con đã 27 tuổi rồi."

Diệp Thư Từ cau mày, làm nũng: "Bà à, con đã 27 tuổi đâu, sinh nhật của con vẫn chưa đến đâu nhé.". ngôn tình tổng tài

Bà nội hừ một tiếng, như một đứa trẻ: "Không phải sắp tới rồi sao?"

"Đúng rồi, cậu nhóc con thích hồi cấp ba..."

Diệp Thư Từ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đừng nói là cấp ba, mấy năm này người duy nhất cô thích là Thẩm Tứ, nhưng sao bà nội lại biết được?

Việc dọn dẹp đã gần xong, bà cụ rửa tay, thong thả rửa tay thật sạch, bà nội nhìn ra điều cô đang suy nghĩ: "Cậu nhóc ấy thường đến tiệm nhà mình mua vịt quay, rất tốt bụng, là người đã giúp bà khi đi lạc."

Sau khi nói xong, bà nội vỗ bả vai cô, cười trêu chọc: "Tiểu Từ nhà mình chắc sẽ hiểu rõ hơn bà nhỉ."

Diệp Thư Từ cúi đầu, mím chặt môi, không nói gì.

Năm đó, Đường Tiếu đã chọn nghỉ việc để cùng cô học lại, quyết không để xảy ra bất cứ sai sót nào. Tài khoản QQ của Diệp Thư Từ bị hack, mất đi cách liên lạc với Thẩm Tứ, sau khi học đại học, cô tìm lại tài khoản QQ kia, phát hiện năm cô học lại thật ra Thẩm Tứ đã gửi cho cô một tin nhắn.

Cô định trả lời, nhưng vào thời điểm ấy, cô nghe được tin Lâm Úy và Thẩm Tứ chính thức yêu nhau.

"Bà nội...."

Mấy năm trôi qua, cô không còn là cô gái sẽ bối rối mỗi khi nghe được tin tức của anh.

Cô trở nên điềm tĩnh, biết kiềm chế, có lý trí của một người trưởng thành.

Bà nội nói: "Hình như là khoảng thời gian con đang học lại, cậu nhóc ấy có mua vịt quay mấy lần, hỏi Diệp Thư Từ có ở đây không thì bà nói con đang học lại, Tết cũng không quay về."

Cô đè nén sự hỗn loạn trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Còn gì nữa không ạ?"

Bà nội cười: "Có thể còn gì nữa sao, cậu ấy cười rồi rời đi."

Đúng vậy, có thể còn gì nữa chứ. Có lẽ người ta chỉ thuận miệng hỏi, chỉ để chào hỏi bà nội, bất đắc dĩ mới nhắc đến cô thôi? Rốt cuộc Thẩm Tứ cũng chưa từng có nửa phần tình cảm khác đối với cô.

Bà nội lại bắt đầu lải nhải: "Tiểu Từ này, đã bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc con phải có bạn trai, con gái chạc tuổi con đều lập gia đình hết cả rồi, Tiểu Từ nhà mình xinh đẹp như vậy, không lẽ không tìm được người bạn trai đẹp trai nhất sao, tính khi nào dắt về nhà cho bà nội nhìn mặt đây?"

Người trẻ ở độ tuổi này, ai cũng không thể tránh khỏi số phận của mình, đó là thúc giục kết hôn.

"Bà nội, con không vội, loại chuyện nhờ duyên phận thế này không vội được ạ."

Diệp Thư Từ kiên nhẫn nói: "Bà nghĩ xem, năm đó khi bà gặp ông nội, tuổi cũng không còn nhỏ mà, duyên phận của con sẽ đến sau."

"Tiểu Từ, con còn nhớ dì Thôi không?"

Diệp Thư Từ gãi đầu: "Dì Thôi nào ạ?"

"Ở cùng một con phố với chúng ta khi còn sống ở quê." Bà nội mỉm cười. "Con trai của dì Thôi rất đẹp trai, đang dạy vật lý ở trường cấp ba ở khu nội thành, rất ổn định, trước đây dì Thôi thấy bà còn muốn bà giới thiệu đối tượng cho con trai dì ấy."

Mấy năm nay, mỗi khi gọi điện cho bà nội, ít nhiều gì bà cũng sẽ chuyển chủ đề sang chuyện tìm đối tượng, nhưng cô thực sự không có hứng thú gì với chuyện yêu đương,

Thật ra, cô không thể không nhớ đến Thẩm Tứ trong một thời gian dài, dù cố tránh đi tin tức về anh, mỗi khi đêm dài yên lặng, như một thước phim, cô nhớ về thời thanh xuân của mình, nhớ về khoảng thời gian ngồi cùng bàn với thiếu niên. Sườn mặt anh chàng tuấn tú, lan tỏa như ánh trăng dịu dàng.

Diệp Thư Từ vô số lần nghĩ, nếu không có Lâm Úy, người đứng cạnh anh sẽ là cô đúng không?

Hình như không phải vậy, có người trời sinh đã không có duyên phận, cô thích Thẩm Tứ, như thiêu thân lao vào lửa, đánh đổi mạng sống để lấy một tia sáng trong chớp mắt. Nhưng nếu thiêu thân không lao vào lửa, cuộc đời của chúng sẽ không rực rỡ.

Sau này, Diệp Thư Từ đọc một câu trên mạng:

Trên đường đuổi theo ánh trăng, tôi cũng được ánh trăng soi sáng.

Cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Thời gian thích Thẩm Tứ, như đang đuổi theo ánh trăng, cô đã trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình - dũng cảm cạnh tranh, làm rất nhiều chuyện cô vốn không dám làm, có gì phải hối tiếc?

Bà nội đi trước, Diệp Thư Từ theo sau, hai bà cháu đi đến khu nhà cũ của bà nội.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bầu trời bị dây điện cắt thành hình lục giác, Diệp Thư Từ nhìn vầng trăng màu hổ phách, ánh sáng chiếu xuống, chiếu sáng con ngõ hẹp xám xịt này.

"Bà nội, bà Vương đâu ạ?"

Bên cạnh tiệm vịt quay Tống Ký là tiệm thịt kho nhỏ của bà Vương, bà Vương siêng năng hơn bà nội, bà thường mở cửa đến nửa đêm. Còn nhớ khi học cấp ba, bà Vương luôn thích cho cô ăn trái cây.

Bà nội thở dài, xoa đầu cô: "Mùa xuân năm nay đột ngột phát bệnh nặng, rời đi rồi."

Lập tức, Diệp Thư Từ bật khóc. Từ khi sinh ra đến khi già đi, tưởng chừng như rất dài, nhưng thực ra chỉ trong chớp mắt.

Bóng tối lẫn với ánh sáng từ mặt trăng chiếu lên người bà cụ, cô nhìn bà cụ còng lưng, lòng chợt nhói đau.

*

Kỳ nghỉ Tết Trung thu tổng cộng ba ngày, Diêp Thư Từ không muốn lãng phí một giây phút nào, cô dậy sớm, mở rèm cửa đón nắng vào, sau khi rửa mặt đơn giản, cô chuẩn bị bữa sáng cho bà nội, bao gồm sandwich, sữa đậu nành và một đĩa salad.

Bà nội miệng thì nói không quen ăn thứ này, nhưng lại cười dịu dàng đến mức các nếp nhăn đều giãn ra, ăn hết sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, Diệp Thư Từ trở về phòng thu dọn hành lý, cuộc gọi video của Khương Hiểu cũng vừa lúc đến.

Mấy năm nay, Khương Hiểu là người duy nhất cô còn giữ liên lạc.

"Tiểu Từ!" Khương Hiểu dịu dàng và điềm tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây, cô ấy đang nằm trên ghế ở bãi biển, thưởng thức cảnh hoàng hôn trên biển Nam California.

Khương Hiểu quay camera lại, ánh hoàng hôn tráng lệ nhuộm cả bầu trời thành một màu vàng hồng tuyệt đẹp, ánh sáng màu cam, biển xanh xa xa cuồn cuộn, như một cảnh tượng chỉ có trong phim hoạt hình.

"Đẹp quá." Diệp Thư Từ cảm thán.

Khương Hiểu trên màn hình tự tin và xinh đẹp, năm đó cô ấy và Chu Tử Kỳ không học cùng trường đại học, yêu xa nên càng hay cãi vã, hơn nữa năm hai Chu Tử Kỳ đã chọn đi du học, hai người cũng nói chia tay.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Diệp Thư Từ luôn cảm thấy không phải tình yêu nào cũng có kết quả tốt.

Cô từng nghĩ bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng cũng vì chia tay mà Khương Hiểu đã viết một cuốn tiểu thuyết tình cảm để giải tỏa cảm xúc của mình, không ngờ nó lại nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp cũng trở thành một nhà văn chuyên nghiệp, hiện giờ đang đi du lịch khắp nơi để tìm cảm hứng.

"Tiểu Từ, mình định quay lại thành phố Tô." Khương Hiểu cười nói: "Dù sao với mình mà nói, một chiếc máy tính là đủ rồi, muốn viết ở đâu thì viết ở đó, quê hương vẫn là thoải mái nhất."

Diệp Thư Từ tôn trọng mọi quyết định của Khương Hiểu.

"Cậu thì sao Tiểu Từ?" Khương Hiểu ngước mắt: "Ông sếp kia của cậu chẳng phải quá đáng lắm sao? Cậu đã nộp hồ sơ cho Đài Phát thanh và Truyền hình thành phố Tô chưa?"

Diệp Thư Từ vẫn chưa quyết định được có nên từ chức không.

Đãi ngộ ở công ty hiện tại của cô không tệ, nhưng bầu không khí lại không tốt lắm, sếp ức hiếp nhân viên, nội bộ lục đục. Cô học chuyên ngành báo chí ở trường đại học, cũng có thể tìm một công việc tốt ở thành phố Tô, thấy Đài phát thanh và Truyền hình thành phố Tô tuyển phóng viên, nên đã nộp hồ sơ xin việc.

"Thật ra đã được thông qua rồi." Diệp Thư Từ thở dài: "Nhưng mình vẫn chưa quyết định có từ chức không, nếu quay lại thành phố Tô, sẽ bắt đầu lại lần nữa."

"Bắt đầu lại có gì đáng sợ chứ, chúng ta còn trẻ mà!"

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Việc có từ chức không cần phải suy nghĩ kĩ hơn.

Lần này Diệp Thư Từ đến rất vội vàng, hơn nữa đường xá xa xôi, cô chỉ mang cho bà nội một ít đặc sản, nhưng lại cảm thấy không đủ nên lại xách túi lên, bắt taxi đến cửa hàng bách hóa, định mua một ít quần áo cho bà nội.

Quần áo của người già thực ra rất dễ mua, bà nội không cầu kỳ về kiểu dáng nhưng lại khó tính về chất liệu và sự thoải mái.

Diệp Thư Từ mua cả một buổi chiều, đến khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng xách túi lớn túi nhỏ đi ra.

Đẩy cửa của cửa hàng ra, có người gọi cô lại: "Diệp Thư Từ?"

Cô sửng sốt một lúc.

Đối phương cười ha hả tự giới thiệu: "Tôi là Tưởng Đại Lực, cậu không nhớ tôi sao?"

Diệp Thư Từ nhìn khuôn mặt ngăm đen đầy nam tính trước mặt, ký ức dần quay lại, nhớ trong lớp mình hình như có một người như vậy.

Khi Đường Tiếu đến trường muốn chuyển cô sang trường khác, thầy Trần phải thuyết phục một hồi mới ngăn được bà, nhưng Đường Tiếu lại yêu cầu đổi vị trí của Diệp Thư Từ.

Vẫn nhớ Diệp Thư Từ và Lâm Tuyết Nguyên đổi chỗ với Tưởng Đại Lực và bạn cùng bàn của anh ta.

Bạn học cũ vừa gặp mặt, Tưởng Đại Lực đã vô cùng nhiệt tình, tự nhiên không thể trách được một hồi tán gẫu.

"Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua rồi, thật hoài niệm khoảng thời gian đó, không phải lo lắng về khoản vay ô tô và mua nhà, chỉ cần làm bài thi thôi, thật tốt." Tưởng Đại Lực lắc đầu, liên tiếp thở dài.

"Đúng rồi, hồi cấp ba có rất nhiều người thích cậu đấy." Tưởng Đại Lực cười nói: "Thành tích cậu tốt, cũng rất tốt bụng."

Tóc xoăn dài, mũi cao, môi đỏ thắm, khuôn mặt trắng nõn đến khó tin, không trang điểm, nhìn vẫn như một cô sinh viên đại học đơn thuần.

"Cũng không tính là nhiều, hiện giờ mấy người đó tên gì tôi cũng không nhớ rõ nữa."

Hồi cấp ba có ai lại không nhận được vài lá thư tỏ tình? Đều là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, thấy cô không trả lời, chẳng mấy ngày đã bỏ cuộc.

Tưởng Đại Lực cười thần bí: "Vậy cậu có biết Thẩm Tứ thích cậu không?"

Ban đầu Diệp Thư Từ đang nhàn nhã nhấm nháp cà phê, nghe được lời này phản ứng đầu tiên của cô là anh ta đang nói đùa, sao Thẩm Tứ có thể thích cô?

Nhưng ánh mắt của người đàn ông rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, cốc cà phê của Diệp Thư Từ suýt nữa đã rơi xuống, sắc mặt cô tái nhợt: "Cậu nói gì?"

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại: "Chắc cậu nhầm rồi, Thẩm Tứ và Lâm Úy là một đôi, hồi cấp ba quan hệ của bọn họ rất tốt, cậu quên rồi sao? Khi đó mỗi lần diễn kịch trên sân khấu có rất nhiều người xem, chúng ta đều ra ngoài xem bọn họ."

Không chỉ chuyện này.

Thẩm Tứ còn dạy kèm cho Lâm Úy, thi đại học xong còn che dù cho cô ta, hôm họp lớp, Lâm Úy ở nhà vệ sinh thừa nhận Thẩm Tứ thích cô ta.

Diệp Thư Từ thản nhiên cười để che giấu sự lo lắng của mình, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, yên lặng nắm chặt thành cốc, tim đập loạn xạ.

Tưởng Đại Lực: "Sau này tôi gặp Thẩm Tứ có uống vài ly với cậu ấy, cậu ấy nói với tôi hồi cấp ba chỉ thích cậu, nên mới Thẩm Tứ mới đến Hải Đại, cậu ấy nói cậu muốn đến đó."

Diệp Thư Từ cắn môi, toàn thân lạnh cóng.

Cô không bao giờ tưởng tượng được, mười năm sau, cô sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Cô từng cho rằng cô và Thẩm Tứ là hai người không có khả năng nhất. Hóa ra ở nơi không nhìn thấy, bọn họ đã từng gần nhau như thế.

Tưởng Đại Lực lại thở dài: "Nhưng cô gái Lâm Úy đó không dễ dàng chút nào, hồi cấp ba đã theo đuổi Thẩm Tứ, mấy năm nay cũng không bỏ cuộc, tuy rằng có chút tâm cơ nhưng hoàn toàn nghiêm túc với Thẩm Tứ, tôi nghe nói bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng tới."

"Yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, không dễ dàng chút nào." Tưởng Đại Lực thành thật cười, gãi đầu, lại nhìn Diệp Thư Từ: "Aizz, nói nhiều vậy rồi, Diệp Thư Từ, dạo này cậu thế nào?"

Trái tim Diệp Thư Từ ngưng trệ, cô quên mất mình đã trả lời Tưởng Đại Lực như thế nào.

Cả người cô yếu ớt, cơn đau âm ỉ như rỉ sét đang dần tan trong nước. Ông trời trêu đùa cô như vậy, cô trốn tránh nhiều năm, cho rằng tình yêu thầm nhiều năm của mình đã đi đến hồi kết, nhưng cô không biết, vào giờ phút này hôm nay, kết cục mới thật sự được viết ra.

Tất cả đều là cô cho rằng.

Hóa ra khi đó, sự mập mờ giữa Thẩm Tứ và cô là thật, lòng tốt của thiếu niên đối với cô cũng không xuất phát từ bạn bè. Cùng mang tâm tư giống cô, cô cũng không phải người duy nhất khó ngủ dưới những vì sao.

Hóa ra anh cũng thích cô.

Nỗi đau sâu tận xương tuỷ bao phủ cả người, cô nghẹn ngào rơi nước mắt, nhiệt độ thiêu đốt da thịt cô.

Nếu cô diễn vở kịch kia thì tốt rồi.

Nếu ba mẹ không ly hôn, cô sẽ bớt áp lực hơn, có thể chủ động nói với anh thì tốt rồi.

Nếu thời điểm nói về nguyện vọng, cô có thể hiểu tại sao anh muốn nói lại thôi thì tốt rồi.

Nếu sau khi thi đại học xong, cô nhìn anh che dù cho người khác, có thể nghe anh gọi cô lại thì tốt rồi.

Nếu cô dũng cảm đưa lá thư kia thì tốt rồi...

Thật đáng tiếc, trong thế giới của người trưởng thành, không có nếu như.

*

Bức thư đó.

Diệp Thư Từ lại nhớ đến địa chỉ mail cô chưa đăng nhập, đột nhiên cảm thấy có thể mình đã bỏ lỡ gì đó.

Dù mật khẩu đã ghi nhớ rõ trong lòng, nhưng mười năm qua cô chưa từng đăng nhập vào địa chỉ mail của mình, gửi bức thư kia không đề tên, không phải muốn được hồi đáp mà để chấm dứt tình yêu thầm của cô. Huống chi, sao Thẩm Tứ có thể trả lời một bức thư không đề tên được?

Cô run rẩy mở hộp thư ra, Thẩm Tứ thực sự đã trả lời.

"Diệp Thư Từ, là cậu sao?"

"Tôi thích cậu."

30/08/2023 - 4470 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play