Nhắc mới nhớ, đây cũng là chuyện xưa rồi.

Mẹ Thẩm Tứ nhất quyết lấy chồng xa, sau khi kết hôn với ba Thẩm, bà bận rộn với sự nghiệp, càng không có thời gian chăm sóc ba mẹ già.

Những ngày bà không thể chăm sóc ba mẹ, đều nhờ cả vào người đồng hương - mẹ của Lâm Úy.

Mẹ Lâm không ngại vất vả để giúp bà chăm sóc, phần ân tình này bà luôn ghi nhớ, từ nhỏ đã dạy Thẩm Tứ, sau này nhất định phải đến thăm dì Lâm thường xuyên hơn.

Sở dĩ Thẩm Tứ chọn thành phố Tô để học cấp 3, một là để được gần bà ngoại hơn, còn hai là để báo đáp ân tình của dì Lâm.

Cậu đã đến nhà dì Lâm không ít lần, luôn biết dì Lâm có một đứa con gái nhưng không biết cô ta là bạn cùng lớp, Lâm Úy.

Chuyện này là Lâm Úy chủ động nói cho cậu.

Vậy nên dì Lâm có yêu cầu gì với cậu, chỉ cần có thể làm được cậu sẽ làm, huống chi chỉ là dạy kèm cho Lâm Úy.

*

Trước khi thi đại học, để cổ vũ mọi người, nhà trường đã tổ chức một buổi phát biểu cho những học sinh tốt nghiệp xuất sắc, Diệp Thư Từ vô tình ngồi cạnh Thẩm Tứ.

Các anh chị khóa trên nói chuyện rất vui vẻ trên sâu khấu, nhưng Diệp Thư Từ một chút cũng không nghe vào, thỉnh thoảng lại mượn cớ vuốt tóc nhìn lén Thẩm Tứ vài lần, tim đập như trống.

Rõ ràng đã từng ngồi cùng bàn với nhau, sao còn thẹn thùng như vậy chứ?

Rõ ràng đã nhìn người ta vô số lần, sao vẫn không thấy đủ?

Diệp Thư Từ ghét mình không có tiền đồ, nhưng cô không có tiền đồ như vậy đấy.

Thẩm Tứ hỏi cô: "Cậu muốn học trường nào?"

"Hải đại."

Thật ra Diệp Thư Từ không tính chọn trường, thành tích cô tốt, có thể chọn nhiều trường, cũng không phải nếu không phải Hải đại thì không được, mà vì Đường Tiếu luôn lải nhải bên tai dì cô đã thi đậu vào Hải đại, nếu đậu Hải đại sẽ hãnh diện biết bao nhiêu, nên phản ứng đầu tiên của cô là Hải đại.

Diệp Thư Từ đẩy vấn đề này lại cho cậu: "Cậu thì sao?"

Thẩm Tứ suy nghĩ: "Tôi chưa nghĩ tới."

Nhưng đã có không ít trường tung cành oliu cho Thẩm Tứ, cậu muốn học ở đâu cũng được.

Cuộc trò chuyện ngắn kết thúc ở đây, Diệp Thư Từ chưa bao giờ nghĩ đến sau cuộc trò chuyện này lại có nghĩa gì.

Vào ngày 1 tháng 6, trường tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp, sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong sẽ nghỉ học, trực tiếp tham gia kỳ thi đại học.

Khuôn viên trường cực kỳ yên tĩnh.

Trước đây sinh hoạt tập thể nhất định sẽ rất ồn ào, cậu xô tôi đẩy, nhưng lần này lại yên tĩnh lạ thường.

Có lẽ ai cũng ý thức được rằng sau ngày hôm nay, mọi chuyện đã thực sự kết thúc, và lớp năm của trường THPT số 1 không biết bao nhiêu năm nữa mới được tề tựu đông đủ như bây giờ.

Thủy Bắc Sơn Nam, đường ai nấy đi, sau khi thi đại học, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Trong lòng Diệp Thư Từ nặng trĩu, đầy rẫy những suy nghĩ hỗn độn, cùng Khương Hiểu đến sân thể dục, vẫn có thói quen dùng khóe mắt nhìn xem có thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc không.

Cô lặng lẽ đi theo bóng dáng cậu hai năm, thậm chí còn quen thuộc với bóng lưng hơn khuôn mặt cậu.

Đây là ngày buồn nhất trong những năm cấp 3 của cô.

Rốt cuộc cũng đến ngày chia tay.

Có lẽ tất cả những mối tình thầm kín trên đời này sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Các giáo viên sắp xếp chỗ ngồi và hoa tươi, cô Vương Vật lý đã được minh oan, cũng đến chụp ảnh, Lâm Tuyết Nguyên đứng ở cuối hàng không nói một lời.

Rốt cuộc cô Vương cũng tốt bụng, sẵn sàng làm hòa với Lâm Tuyết Nguyên.

Diệp Thư Từ vờ như vô tình nhìn xung quanh, cô chỉ muốn biết Thẩm Tứ ở đâu, nhưng cô không tìm được Thẩm Tứ.

Khương Hiểu đứng bên phải Diệp Thư Từ: "Cái tên Chu Tử Kỳ đó đi đâu rồi?"

Thi Hiểu Lôi giúp thầy Trần chỉnh lại vị trí của mọi người, Diệp Thư Từ ngày càng lo lắng, rốt cuộc Thẩm Tứ đi đâu? Cậu sẽ không tùy tiện đến mức không chụp ảnh tốt nghiệp.

Bầu trời trong xanh, không khí trong lành.

"Chờ một chút." Hai thiếu niên chạy như gió đến, là Thẩm Tứ với Chu Tử Kỳ, người sau lè lưỡi cười đùa: "Vừa rồi anh Tứ chờ tôi đi vệ sinh, bị tiêu chảy."

Đám đông phá lên cười lớn.

Lớp trưởng nói: "Hai người các cậu cao, đứng ngoài cùng bên phải nhé."

Chu Tử Kỳ tìm một chỗ trống phía ngoài cùng bên phải rồi ngồi xuống, nhưng Thẩm Tứ lại đến gần phía bên phải, cũng là phía sau Diệp Thư Từ: "Ở đây được chứ?"

Lớp trưởng gật đầu.

Cứ vậy, Thẩm Tứ chỉ cách cô hai cm, Diệp Thư Từ nín thở, tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.

Xếp hàng mất thời gian nhưng chụp ảnh thì chưa đầy một phút, chụp ảnh xong, học sinh chạy tán loạn như chim sổ lồng.

Diệp Thư Từ bước lên lầu, nghe bạn của Lâm Úy nói: "Lâm Úy, Thẩm Tứ không đứng ngoài cùng là vì cậu sao?"

Trái tim Diệp Thư Từ nặng trĩu.

Vốn dĩ còn một chút may mắn, có lẽ Thẩm Tứ muốn đứng gần cô?

Cô quên mất, Lâm Úy đứng trước cô.

Có lẽ Thẩm Tứ muốn đứng gần Lâm Úy.

Buổi chiều, giáo viên từng môn thay phiên nhau dặn dò những việc cần chú ý khi thi, thầy Trần phát giấy dự thi cho mọi người, bất đắc dĩ thở dài thông báo tan học.

Đây cũng là lần cuối tan học, bị nhốt trong cái lồng của năm cuối cấp một thời gian, khoảnh khắc được giải phóng, thế nhưng lại không cảm giác được chút tự do nào.

Bên kia biển người, Diệp Thư Từ nhìn về phía Thẩm Tứ.

Thiếu niên cúi đầu, đang viết gì đó vào cuốn sổ, diện mạo anh tuấn, cô thích mùi cơ thể sạch sẽ của cậu, thích diện mạo của cậu, thích tất cả mọi thứ thuộc về cậu.

Chỉ cần cậu ở cạnh cô, thâm tâm cô sẽ bình yên, chỉ cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng.

Các bạn học vì chia tay mà buồn bã, lớp trưởng dẫn đầu viết những lời chúc lên bảng đen.

Bọn cô viết: Chúc tôi vượt núi vượt biển, không ngại khó khăn.

Bọn cô viết: Cưỡi gió đạp sóng, đường đời suôn sẻ.

Bọn cô viết: Chăm chỉ học tập hơn mười năm, lập hoài bão tuổi trẻ, không muốn chỉ làm cây cỏ.

Bọn cô viết: Lưỡi gươm từ việc mài dũa mà thành, hương thơm của hoa mai trải qua lạnh giá mà có.

Bọn cô viết: Chúc cuộc đời cậu như trăng tròn, cầu được ước thấy.

Các bạn học lần lượt đi lên rồi lần lượt đi xuống, bảng đen to lớn nhanh chóng được lấp đầy, Diệp Thư Từ hít một hơi thật sâu, buồn bã khôn cùng.

Mặt trời ngã về tây, nắng chiều ngập nửa bầu trời, tô điểm cho khuôn mặt của thiếu nữ thêm mịn màng xinh xắn.

Diệp Thư Từ mỉm cười ôn hòa, đôi mắt cô dịu dàng, bảng đen đầy những lời chúc hiện lên trong mắt cô, nhưng giờ phút này, trong lòng cô chỉ có thiếu niên cách cô rất xa lại rất gần.

Diệp Thư Từ cầm viên phấn, trong lòng cô tràn ngập sự mất mát khi phải chia tay, góc dưới bên phải của bảng đen, cô viết từng chữ một-

Dù không bao giờ gặp lại, cũng muốn ngày ngày bình an. Chúc tương lai của cậu luôn được suôn sẻ, vĩnh viễn tỏa sáng.

Chu Tử Kỳ gọi Thẩm Tứ chơi trận cuối cùng, thiếu niên mặc đồng phục, khi trở lại lớp thì trời đã tối, bình thường Chu Tử Kỳ tùy ý, nhưng nhìn vào lớp học vắng vẻ, không một bóng người, trái tim cũng trống rỗng theo.

"Anh Tứ, cậu nhìn gì vậy?"

Thẩm Tứ đứng cạnh chỗ của mình, nhìn chằm chằm nét chữ xinh đẹp ở góc dưới bên phải của bảng đen.

Cửa sổ lớp học bị gió thổi mở ra, gió mùa hè nóng bức, Thẩm Tứ dời tầm mắt, đeo cặp lên, nhẹ nói: "Không có gì."

"Đi thôi, Chu Tử Kỳ."

"Được, anh Tứ."

Đây là lần cuối tan học, cũng là lần cuối rời khỏi sân trường quen thuộc, dáng người cao gầy của thiếu niên dần đi xa.

Gió dần thổi, cũng đem chuyện cũ thổi xa. Ba năm cấp ba, giờ phút này như hạt cát bị thổi đi mất.

*

Mấy ngày thi đại học, Đường Tiếu không ép Diệp Thư Từ học nữa.

Có học hay không cũng không khác lắm, nếu học không tốt, dù có liều mạng học cũng thi không tốt, không ai nghĩ rằng Diệp Thư Từ lại bị sốt cao.

Đầu óc cô mờ hồ, không biết là mơ hay thực.

Cảnh tượng Thẩm Tứ đi về phía Lâm Úy cứ lặp lại, hay Thẩm Tứ đang kiên nhẫn dạy kèm cho Lâm Úy, vẻ mặt dịu dàng vô cùng.

Dáng người cậu chàng thẳng tắp, làn da còn trắng hơn hầu hết các cô gái, nụ cười lúc nào cũng bất cần lười biếng.

Đáng tiếc sự dịu dàng ấy không dành cho cô.

*

Diệp Thư Từ duỗi thẳng tay, tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mang cơ thể ốm yếu đi thi đại học.

Trong hai ngày thi đại học, thời tiết âm u.

Diệp Thư Từ làm bài thi không tốt, ít nhất là tệ hơn nhiều so với dự đoán của cô, nhưng hầu hết tất cả thí sinh đều nói bài thi quá khó, dù sao cũng đang cạnh tranh với thí sinh cả nước, cô không biết mình có thể đạt được thứ hạng nào.

Dù thế nào đi nữa, chuyến này cô đã bình an sống sót, cô đã rớt nửa cái mạng rồi.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa lất phất, Diệp Thư Từ đã đem sẵn ô, bình tĩnh bước xuống cầu thang, không ngờ lại gặp được Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ chủ động chào hỏi: "Diệp Thư Từ."

Cả hai đều không nói về kỳ thi đại học, cô thuận miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Tứ thi ở tòa đối diện, tới đây làm gì.

Thẩm Tứ nói: "Tôi chờ Lâm Úy, cậu ấy không mang ô."

Lại là Lâm Úy.

Diệp Thư Từ mím môi, cảm thấy bất lực, rũ mắt nhìn mặt đất ẩm ướt, chán nản gật đầu: "Được, vậy tôi đi đây."

Cô cầm ô, bước từng bước nhỏ, như thể đang bước vào vận mệnh đã định sẵn của mình.

"Diệp Thư Từ!" Thẩm Tứ ở sau cô cao giọng gọi.

Cô còn tính quay lại nhìn xem, không nghĩ Lâm Úy đã xuống lầu.

Lâm Úy đứng cạnh Thẩm Tứ, hai người họ đều có ngoại hình ưa nhìn, trai tài gái sắc, cô gái giơ cao chiếc ô màu đen sợ Thẩm Tứ bị ướt, cười đến mi mắt cong lên, khiến đôi mắt Diệp Thư Từ ẩn đau.

Diệp Thư Từ dời tầm mắt, cô tăng tốc bước chân, hốc mắt ngày càng chua xót, chạy thẳng về nhà.

"Thẩm Tứ." Nụ cười của Lâm Úy vừa kinh ngạc vừa dịu dàng: "Sao cậu lại chờ mình?"

Cô ta cúi người lại gần, hai người cách nhau rất gần, Thẩm Tứ lùi lại, kéo ra một khoảng cách lịch sự, nhẹ giọng nói: "Dì Lâm nói tôi chờ cậu, chúng ta đi thôi."

Ánh mắt Lâm Úy ảm đạm, im lặng vài giây, lại hỏi: "Hôm nay thi xong rồi, cậu mời mình một bữa được không?"

Thẩm Tứ đút tay vào túi, vẻ mặt không cảm xúc: "Lần sau đi, tối nay tôi có việc."

*

Tối ngày 12 tháng 6, cả lớp tổ chức họp lớp.

Diệp Thư Từ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Thẩm Tứ và Lâm Úy, cô chuẩn bị một bức thư tỏ tình, định sẽ đưa cho Thẩm Tứ vào cuối buổi họp lớp.

Toàn bộ bạn học đã đến đông đủ.

Trong phòng lớn nhất, cả ba bàn đều đầy người. Ai nấy đều mặc quần áo của mình, gương mặt vẫn còn non nớt nhưng lại tràn đầy sức sống.

Hơn mười bạn học thích ca hát đã chủ động lên sân khấu, xếp thành một hàng, cùng nhau hát bài "Tháng ngày ở đường đông Bắc Kinh".

"Khi bước vào đời / chúng ta đều là những đứa trẻ."

"Cuối cùng lại khát khao / được hóa thành thiên sứ."

"Trong từng câu ca dao / đều ẩn giấu bóng hình của những câu chuyện đồng thoại."

Nguồn: Siwonii Meow

Diệp Thư Từ dưới sân khấu cũng bật khóc, những bạn học ngày đêm cùng gắn bó với nhau, cũng tạo nên tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của cô.

Các bạn học dang rộng hai tay, ôm chầm lấy thầy Trần.

"Thầy Trần, thầy mãi là giáo viên chủ nhiệm tuyệt nhất của chúng em!"

"Huhuhu, tôi sẽ nhớ thầy Trần lắm, xin lỗi thầy Trần, em đã ở sau lưng mắng thầy rất nhiều."

Có lẽ biết sau này sẽ không gặp lại, hiện giờ kỳ thi đại học đã qua, mọi người đều thể hiện bản thân mình, nói ra tất cả, có người nói ra bí mật nhỏ của mình, cũng có người mạnh dạn kể ra những cặp đôi yêu nhau lén lút trong lớp.

Những bạn học được nhắc đến đều đỏ mặt.

Một nam sinh hét to lên: "Còn Thẩm Tứ và Lâm Úy nữa!"

Thẩm Tứ phản ứng mạnh mẽ nhất, cau mày nói: "Đừng nói nhảm!"

"Học sinh giỏi bắt đầu chối rồi hahaha."

"Dù sao học sinh giỏi cũng chưa từng hẹn hò, chắc đang thẹn thùng rồi!" Các nữ sinh nhỏ giọng thảo luận.

Diệp Thư Từ im lặng uống hết ly nước trái cây này đến ly khác, lén nắm chặt chiếc túi, trong đó có bức thư do chính tay cô viết.

Cô kiếm cớ đi vệ sinh nhưng lại vô tình đụng phải Lâm Úy và bạn của cô ta, Diệp Thư Từ nhìn bọn họ một cái, lập tức dời tầm mắt, đóng cửa lại ngồi trên bồn cầu, để nước mắt rơi.

Người bạn nói: "Lâm Úy, Thẩm Tứ thích cậu như vậy, hai người đúng là trời sinh một cặp."

Giọng điệu của Lâm Úy nhiễm ý cười: "Đúng vậy."

Diệp Thư Từ rơi nước mắt, hóa ra.

Ở nơi cô không thấy, có người đã mộng đẹp thành thật.

*

Kết quả kỳ thi đại học sẽ được công bố vào ngày 24 tháng 6.

Diệp Thư Từ thi được 640 điểm, có thể là rất cao đối với người bình thường, nhưng vẫn còn cách xa mục tiêu của cô.

Thật ra cô cũng không muốn học lại, thi đại học lần nữa cũng không có ý nghĩa gì, cô có thể thi nghiên cứu sinh, thi tiến sĩ, trời cao mặc chim bay, tương lai còn rất nhiều cơ hội để chứng mình bản thân.

Nhưng Đường Tiếu lại rất tức giận, khiển trách cô một hồi, nói cần phải học lại.

Không chỉ vậy, Đường Tiếu còn rút dây mạng mới sửa không lâu, nghiêm khắc yêu cầu cô phải học hành chăm chỉ, vào buổi tối có kết quả, Đường Tiếu nhốt cô ở nhà, thậm chí còn đưa cô đến lớp luyện thi nội trú vào đầu tháng 7.

Diệp Thư Từ không biết, đêm có kết quả thi đại học, Thẩm Tứ đã đợi cô ở dưới lầu rất lâu.

Thẩm Tứ không đợi Diệp Thư Từ, mà đợi Đường Tiếu.

*

Kết quả trúng tuyển được đưa đến vào tháng 7, Diệp Thư Từ quyết định học lại, căn bản không điền vào đơn đăng ký tự nguyện.

Điểm của Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu không khác lắm, ban đầu hai người dự định học cùng trường, nhưng do số phận, Chu Tử Kỳ thiếu một điểm để đạt ngưỡng chỉ tiêu đầu vào, đến phương Bắc xa xôi, hai người một nam một bắc, trên bản đồ nhìn người kia càng xa mình.

Vì sức khỏe, Phương Du Nhiên miễn cưỡng thi xong kỳ thi đại học, chỉ có thể vào một trường bình thường ở địa phương - Học viện kinh tế tài chính thành phố Tô. Năm này, Văn Khiêm đã đưa ra một quyết định khiến mọi người bất ngờ.

Văn Khiêm, một thiên tài khoa học, tài năng không thua gì Thẩm Tứ, đã lựa chọn chuyển trường, cũng chuyển tới Học viện kinh tế tài chính thành phố Tô, tình nguyện học lại hai năm, bắt đầu từ năm nhất.

Diệp Thư Từ nghe Khương Hiểu nói Thẩm Tứ và Lâm Úy đã đậu vào Hải đại, nhưng Lâm Úy theo học Hải đại với tư cách là một sinh viên nghệ thuật.

Thẩm Tứ là Trạng Nguyên năm ấy, thi được 734 điểm, phát huy như bình thường, đạt điểm tuyệt đối gần như tất cả các môn, nhận không ít phỏng vấn, hưởng thụ vinh quang vô hạn.

Mỗi lần Diệp Thư Từ nhìn mình trong gương đầu bù tóc rối, đều khó chịu không chịu được, cuộc sống của cô là một mớ hỗn độn, có tư cách gì để đến gần thiếu niên cô yêu.

Đường Tiếu cũng không chấp nhận được sự suy sút của cô, Diệp Thư Từ biết nếu cứ buồn bã mãi sẽ ảnh hưởng đến kết quả, không bằng cứ chăm chỉ học tập.

Tháng 8, Diệp Thư Từ thu dọn hành lý đến một thị trấn hẻo lánh để học lại, cô cắt đi mái tóc dài đã nuôi nhiều năm, đêm trước khi rời đi, vẫn cảm thấy không cam lòng.

Một giọng nói rõ ràng nói với chính mình, Thẩm Tứ và Lâm Úy đã quen nhau.

Cô chỉ là một cô gái bình thường nhất, đôi khi còn vụng về và hèn nhát.

Chỉ nỗ lực mới có được điều mình muốn, cũng vì những lời không hay mà tự ti, vì thành tích thụt lùi mà ngủ không ngon, cũng sẽ thi đại học không tốt.

Thẩm Tứ thì khác, cậu là con cưng của trời, ngoại hình ưu tú, chỉ số IQ cao, dường như ông trời đã ban cho cậu tất cả những điều tốt đẹp nhất khi tạo ra con người.

Bọn họ không thể so với nhau được.

Đúng vậy, ai lại buồn vì không đuổi kịp thiên tài?

Nhưng cô vẫn không cam lòng, cũng không muốn làm kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác, lên mạng đăng ký một địa chỉ email, viết vài câu ngắn gọn, không đề tên.

"Thẩm Tứ, yêu thầm một người giống như đi trên cầu độc mộc vậy, tôi sợ sệt, hèn nhát, xem cậu như cả thế giới, nhưng khi tôi khóc, tôi cười, tôi vui, tôi giận, cậu sẽ chẳng bao giờ biết. Sau khi tốt nghiệp, tình cảm này cũng kết thúc, mong cậu về sau dù tháng năm đổi dời, luôn bình an vô lo."

"Hãy để tôi yêu thầm cậu thêm một giây cuối cùng."

Diệp Thư Từ quyết tâm, ấn gửi đi.

Dù có ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng mối tình thầm kín này cũng nên kết thúc rồi.

- Thẩm Tứ, thiếu niên của tôi, chúc cậu vĩnh viễn tỏa sáng, dù sẽ không gặp lại nhau nữa.

28/08/2023 - 3422 từ

Xong phần vườn trường roàiii 🎉🎉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play