Ngày hôm sau, việc đầu tiên mà Thu Trì làm sau khi mở mắt chính là đắp chăn che kín cả người, úp mặt vào gối, mong rằng bản thân có thể thiếu oxi mà xỉu luôn khỏi tỉnh.
Nhưng Cố Triều lại cố tình ôm cậu vào lòng, cười cười nói nhỏ bên tai cậu, “Dạy rồi à bé nấm.”
“…” Thu Trì: “Xin anh hãy quên tất cả chuyện hôm qua đi ạ.”
“Em hôm qua đáng yêu như vây, làm sao anh có thể quên được.” Cố Triều nói: “Anh sẽ ghi nhớ cả đời.”
Aaaaaaa!
Thu Trì hiện tại thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Tự cởϊ qυầи áo ảo tưởng mình là nấm thì thôi đi!
Hà cớ gì lúc làm lại có thể nói ra mấy câu đáng xấu hổ như thế chứ?! Đã vậy còn là cậu chủ động quấn lấy Cố Triều, cầu xin được nhiều hơn nữa!!
Aaaaaaaa!!!
Thu Trì liên tục đỏ mặt gào thét trong lòng, nếu không phải nửa thân dưới bị làm đến phế, thì cậu còn muốn dùng chân đạp chăn lăn qua lăn lại để có thể xua đi bớt những ký ức đen tối kia.
Tuy cách một lớp chăn dày, nhưng Cố Triều vẫn biết bây giờ nội tâm cậu rất đặc sắc. Hắn nhịn cười, ôn nhu hỏi: “Bé cưng, có đau đầu không?”
Thu Trì không trả lời, phải mất một lúc sau từ bên trong chăn mới truyền ra một tiếng “Không.”
Đầu thì không đau, bên dưới hình như cũng đã được rửa sạch và bôi thuốc nhưng từ hông trở xuống chỗ nào cũng đau!
Cậu mơ hồ nhớ sau khi ra khỏi phòng tắm, cả hai còn ở trên giường làm thêm mấy hiệp đến tận sáng mới dừng lại.
Sáng mới ngủ, tỉnh giấc thì đã gần 5 giờ chiều luôn, sắp tối luôn rồi!
Hôm qua đã nghỉ học rồi, hôm nay lại nghỉ tiếp, bây giờ có khi hai ba ngày tới cậu cũng không thể đi học được luôn!
Dù không nói nhưng thế nào cũng sẽ bị giáo sư Liễu nhìn bằng ánh mắt khiển trách cho mà xem!
Aaaaaaaa! Thu Trì không ngừng gào thét.
Cố Triều là đồ cằm! Thú! Biến! Thái!
Thu Trì oán giận thầm mắng.
“Anh đã gọi điện xin nghỉ mấy ngày cho em rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.” Cố Triều thở phào một hơi, cách một lớp chăn dày, chuẩn xác chạm vào eo cậu vỗ nhẹ.
Anh! Còn! Dám! Nói!
Cố Triều nhìn cậu dỗi mà chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn liền tủm tỉm cười, nói: “Đồ Diệp Tu đưa đúng là đồ tốt, lần sau chúng ta xài hết nhé?”
Nghe tới đây, lỗ tai Thu Trì giật một cái. Cậu có cảm giác xấu.
“Đồ gì?”
Cố Triều không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp vô cùng quen mắt, Thu Trì còn chưa kịp nhớ lại thì hắn đã lật ngược chiếc hộp lại khiến đồ vật bên trong đều rơi ra ngoài.
Một đống bao cao tràn lan trên giường vô cùng chói mắt, Thu Trì câm nín trợn tròn mắt còn Cố Triều lại tỏ vẻ vô cùng hài lòng với điều này.
“Hôm qua chỉ xài được mấy cái.” Cố Triều cười ha ha mấy tiếng: “Lần sau chúng ta xài hết nhé bé cưng.”
Quà sinh nhật năm nay, hắn thích nhất là cái này.
“Sao anh lại tìm được?!” Thu Trì bất ngờ ngồi bật dậy khiến hông nhói lên làm cậu đau đớn thét lên một tiếng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra khỏi hốc mắt.
Cố Triều cũng bị động tác của cậu dọa cho hết hồn, vội vàng giúp cậu xoa bóp hông.
Thu Trì đau đến không nói lên lời, hôm qua xài có mấy cái đã như vậy rồi, lần sau xài hết thì cậu sao có thể sống qua ngày hôm sau được nữa.
Nhìn đống bαo ©αo sυ rơi trên giường, chỗ này phải hơn mười cái đấy. Anh không sợ tinh tẫn nhân vong nhưng em sợ biết không!
“Nói.” Thu Trì tức đến mức cắn một cái lên cánh tay hắn, “Anh tìm thấy ở đâu vậy hả?” Cậu đã giấu đi rồi cơ mà, sao hắn còn tìm được?
Cố Triều bị cắn vừa đau vừa ngứa, nhưng hắn vẫn đưa tay qua ý bảo cậu cứ cắn thêm vài cái nữa cũng được.
"Bé cưng, em giấu trong tủ quần áo, lại còn giấu dưới qυầи ɭóŧ của anh, em nói xem? Không phải là em cố ý để anh tìm thấy đó chứ? Còn lấy qυầи ɭóŧ giấu, không phải là em đang dụ dỗ anh làm em à?
Thu Trì: “…”
Tại sao lại thành cậu cố ý dụ dỗ hắn rồi?
Thu Trì lúc đó giấu vội giấu vàng cho nên không nhớ rõ mình nhét nó vào chỗ nào, không ngờ lại là… Hầy da, nhục nhã quá đi mất.
Thu Trì lấy hai tay che mặt, trong lòng vừa gào thét vừa giãy đành đạch.
Cố Triều vừa thu dọn đống bαo ©αo sυ vừa nhịn cười, biểu cảm của cậu cứ thay đổi liên tục làm hắn thấy vừa đáng yêu vừa thú vị.
Dọn xong Cố Triều cất quá một bên, sau đó hắn vòng tay qua ôm lấy cậu. Còn Thu Trì lấy chăn trùm kín mít, thậm chí còn xoay người đưa lưng về phía hắn, hôm nay cậu muốn tuyệt giao, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
“…”
Qua vài phút sau, Thu Trì chậm rãi ló đau đầu ra khỏi chăn, rầu rĩ nói: “Em mắc tè.”
“Phụt!” Cố Triều rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười lớn.
Thu Trì đỏ mặt nói lớn: “Anh đừng có cười!”
Là ai khiến em không thể cử động được hả?!
Em sẽ tuyệt giao với anh!!
Đồ không có nhân tính!
Đồ tồi Cố Triều!
“Được. Anh không cười.” Cố Triều khó khăn điều chỉnh cơ mặt, sau đó kéo Thu Trì ra khỏi ổ chăn rồi ôm ngang cậu lên.
Đột ngột tiếp xúc với không khí khiến Thu Trì khẽ rùng mình một cái. Lúc này, cậu mới để ý thấy Cố Triều chỉ mặc mỗi cái quần ngủ, nửa thân trên để trần, lộ ra hình xăm do chính tay cậu làm.
Còn cậu lại chỉ mặc độc mỗi chiếc áo ngủ không vừa với kích cỡ của mình, một bên áo còn bị tuột ra khỏi vai, bên dưới thì chả có gì.
“…”
Mắng Cố Triều một tiếng ông chú biếи ŧɦái thật sự không oan cho hắn một chút nào!
Thế mà bảo nam chính không ăn khói lửa nhân gian.
Cậu thấy hắn chỉ còn cách một chút nữa thôi là chơi SM luôn rồi.
Tiểu thuyết đúng là bốc phét!!
Từ giờ ai dám ở trước mặt cậu nói nam chính tiểu thuyết không ăn khói lửa nhân gian cậu sẽ bảo Cố Triều đánh kẻ đó thành thiểu năng!
Cậu mới không tự mình đánh. Cậu rất biết tự lượng sức mình.
Cố Triều ôm Thu Trì đến trước bồn cầu, nói: “Anh giúp em cầm nhé?”
Thu Trì hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn cố đẩy Cố Triều ra ngoài nói: “Không cần đâu, anh ra ngoài đi.”
“Thật sự không cần sao?” Cố Triều buồn hiu hỏi lại.
Điền mất thôi, ai cần anh giúp mấy việc này cơ chứ!
“Không cần!” Thu Trì quả quyết đẩy người ra sau đó đóng sầm cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Thu Trì thấy việc đi vệ sinh thôi cũng có thể mệt đến thế này. Vất vả lắm mới làm xong chuyện đại sự đời người, Thu Trì gian nan lết thân tàn ra bồn rửa mặt, vừa mới nhìn vào gương liền chết điếng.
Toàn thân cậu, chỗ nào cũng chi chít dấu hôn cùng vết cắn, khiến Thu Trì vừa nhìn liền sợ ngây cả người luôn.
Thu Trì: “…”