Thu Trì mơ màng suốt cả quảng đường về nhà, đến khi được nằm lên chăn lông mềm mại cậu dường như muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

“Bé cưng.”

Cố Triều ngồi ngay bên cạnh đưa tay vỗ nhẹ má cậu, thấp giọng gọi: “Đừng có ngủ.”

Thu Trì nhăn mặt, cổ họng phát ra một tiếng kêu yếu ớt, bất mãn quay đầu đi.

Cố Triều bất lực thở dài, nếu không phải lo Thu Trì sẽ bị cảm khi làm ở bên ngoài thì hắn đã sớm ăn sạch cậu ở nhà kính rồi.

Bây giờ thì hay rồi, người chịu thiệt thòi là hắn, đầu tư nhiều năm như vậy không ngờ lại có ngày bị lỗ vốn.

Bình thường Thu Trì phải để một khoảng thời gian để rượu ngấm vào người rồi mới bắt đầu vào trạng thái say xỉn. Lần này chỉ uống một ngụm, sao lại có thể say nhanh như vậy?

Cố Triều đi đến tủ rượu trưng bày của mình, lấy ra cùng loại rượu đã được chuẩn bị hôm nay, kiểm tra nồng độ cồn mới vỡ lẽ.

Loại này nồng độ cồn rất mạnh, mạnh hơn khá nhiều mấy loại trước đây mà cậu uống. Tửu lượng của hắn cực tốt, gần như là rất khó để hắn say, cho nên khi hắn uống cũng không cảm thấy quá khác biệt.

Cố Triều để lại chai rượu vào tủ quay trở về giường, lay nhẹ Thu Trì, nói: “Bé cưng đừng ngủ, bây giờ anh đi nấu canh giải rượu cho em, uống rồi hẳn ngủ.”

Thu Trì khẽ cựa quậy, miệng rầm rì một tiếng, sau đó lại nằm yên bất động.

“Thật hết cách với em.” Cố Triều ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều, chống hai tay xuống giường, kẹp Thu Trì vào giữa, đầu hạ xuống, hôn nhẹ lên thái dương của cậu nói: “Người duy nhất có thể khiến anh như thế này chỉ có em thôi.”

Nói xong Cố Triều đứng thẳng dậy, hắn đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho Thu Trì, bằng không ngày mai việc đầu tiên cậu làm nhất định ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Sau khi nấu xong, Cố Triều múc vào cái chén nhỏ rồi đem lên lầu. Lúc mở cửa phòng ra hắn liền thấy Thu Trì cả người trần như nhộng đứng ca hát nhảy nhót ở trong phòng.

Cố Triều: “???”

Hắn vừa đi chưa đến 15 phút mà? Chuyện gì đây?

Hình ảnh kí©h thí©ɧ này khiến tay Cố Triều run một cái, chút nữa là chén canh rơi khỏi tay, may mà hắn kịp thời giữ lại.

“Em làm gì thế” Cố Triều nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại, hắn cẩn thận đặt chén canh lên bàn rồi mới đến xem cậu.

Thu Trì thấy hắn liền vui vẻ nhảy chân sáo về phía hắn, miệng không ngừng hát: " Một cây nấm xinh, hai cây nấm xinh… em là bé nấm xinh đẹp nhất…"

Cố Triều"??"

Thu Trì khi say hát vừa lệch tone vừa dở đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, đã vậy âm lượng còn cao vυ"t, khiến tai hắn phải nhức nhối

Cố Triều lấy tay xoa xoa lỗ tai rồi hít một hơi rồi giang tay ôm lấy Thu Trì đang vui vẻ hát hò bổ nhào vào người hắn.

“Bé cưng, sao lại cởϊ qυầи áo.” Cố Triều miệng nghiêm túc nói thế nhưng bàn tay không đúng đắn sờ xuống bóp mông cậu một cái, “Bị cảm thì làm sao?”

“Nấm nhỏ xinh xắn đáng yêu sẽ không bị cảm đâu.” Thu Trì nói: “Nấm nhỏ phải chờ dũng sĩ đến ăn để đi giải cứu công chúa.”

Cố Triều: “!!!”

Nấm? Bé cưng là đang chơi trò gì đây? Mario?

Thu Trì là con dân 2D chính hiệu, để khiến cậu vui thì thi thoảng rảnh rỗi hắn sẽ cùng cậu coi anime, từ khi sống chung, kiến thức của hắn về 2D và game cũng coi như phong phú.

“Nấm trong Mario không phải nấm độc sao?”

Thu Trì hai chân nhún lên nhún xuống, cả người lắc lư trong lòng hắn, khiến cả người hắn đều ngứa ngáy, nói: “Em hổng phải! Em là bé nấm vừa mềm vừa đáng yêu đó.”

Nhưng lời cậu vừa nói, hắn tán đồng gật đầu: “Đúng là rất mềm, rất đáng yêu.”

Thu Trì trong lòng hắn vẻ mặt cực nghiêm túc nói tiếp: “Ăn vào có thể chạy cực nhanh nè, còn tăng cường sức mạnh nữa đó, hổng phải nấm độc đâu.”

Thu Trì nói, hoàn toàn cho rằng bản thân đã biến thành nấm rồi.

Cố Triều bật cười thở dài, trong ánh mắt nuông chiều có xen lẫn chút bất lực, hắn đưa tay nhéo mông cậu một cái, nói: “Nào bé cưng, phải uống nước như vậy nấm mới có thể phát triển tốt, người ăn vào sẽ chạy càng nhanh hơn, càng khỏe mạnh hơn.”

“Thiệt hông?” Thu Trì nhìn qua hắn, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc.

“Thật.” Cố Triều mặt không đổi sắc lừa bịp cậu, “Lừa em sẽ biến thành heo.”

Thu Trì nghe vậy lập tức tin tưởng, cậu gật đầu đưa tay ra, nói: “Nấm không thể di chuyển, mau đưa nước cho em.”

“Được rồi.” Cố Triều rất muốn nói vậy cái cây nấm vừa hát hò nhảy nhót kia không phải là em sao, sao bây giờ lại không thể di chuyển rồi? Nhưng hắn kịp thời nhịn xuống, chỉ có thể cười cười bưng canh giải rượu qua.

Thu Trì uống một ngụm rồi chép miệng mấy cái, vẻ mặt nghi hoặc: “Vị nước hình như hơi kì?”

Cố Triều nhịn cười đến bụng bắt đầu phát đau, mặt không đổi sắc nói: “Đây là nước đã qua tinh luyện, nấm uống vào sẽ càng phát triển.”

Nghe vậy Thu Trì không nghi ngờ gì nữa, lập tức uống hết.

Uống xong canh, Thu Trì đứng yên bất động, giống như thật sự đang chờ hắn đến hái vậy.

Cố Triều lại hít sâu một hơi, lại tiếp tục nhịn cười, sau khi bình tĩnh lại được một chút hắn liền nghiêm mặt bước tới cạnh cậu nói: “Thật là bé nấm đáng yêu.”

“Dũng sĩ ngài đến rồi.” Thu Trì cười đến vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh, nói: “Mau ăn ta tăng cường sức mạnh rồi giải cứu công chúa.”

“Ồ” Cố Triều khó khăn điều chỉnh cơ miệng, cảm thấy chơi trò nhập vai này cũng rất thú vị, rất kí©h thí©ɧ, trí não giống như được giác ngộ, mở ra chân trời mới.

“Nhỡ may cậu là nấm độc thì sao?”

Vẻ mặt Thu Trì có hơi hoảng, lúng túng nói: “Hổng phải nấm độc đâu.”

Cố Triều chưa bao giờ cảm thấy việc điều chỉnh cơ miệng lại là một việc khó khăn như bây giờ, nói: “Làm thế nào để chứng minh? Nhỡ như cậu lừa ta thì sao?”

Thu Trì đảo mắt nhìn một vòng, vẻ mặt giống như suy nghĩ việc gì.

Cố Triều đang hưng phấn chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo, sau đó hắn liền thấy Thu Trì đưa một cánh tay về phía hắn, ánh mắt đáng thương trề môi nhỏ giọng nói: “Ngài ăn thử một miếng đi, không phải nấm độc đâu.”

Cố Triều cảm thấy sợi dây lý trí của mình đã đứt rồi.

Cố Triều không nói lời nào lập tức ôm cả người Thu Trì lên rồi đi phía nhà tắm, hành động này khiến Thu Trì hết cả hồn, sau đó mông bị hắn đánh một cái.

“Nấm trước khi ăn, phải rửa sạch mới được.” Cố Triều đỡ lấy mông cậu ôm lên, bàn tay nhịn không được mà bóp mấy cái.

Sờ đến nghiện cả tay.

Thu Trì bị đánh một cái hơi sửng sốt, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn tỏ ra bộ dạng nghiền ngẫm xem trong trí nhớ của cậu anh hùng có rửa nấm trước khi ăn hay không.

“Rửa sạch rồi ngài sẽ ăn ta chứ?” Thu Trì vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, ánh mắt chân thành.

“Ha.” Cố Triều nhéo mắt, trên trán không ngừng nổi gân xanh, nhịn không được mà cắn lên ngực cậu một cái khiến Thu Trì mềm mại rêи ɾỉ.

“Yên tâm đi, anh sẽ ăn em thật sạch sẽ.”

____

Trong bồn tắm, Thu Trì giống như không có xương sống, mềm oặt dựa vào người Cố Triều, cả gương mặt đỏ bừng chôn sâu vào vai hắn, cả người run lên liên tục miệng không ngừng phát ra những âm thanh mê hoặc.

“Thả lỏng ra nào bé cưng, đứng có cắn chặt như thế.” Cố Triều vừa cắn vừa hôn loạn khắp cơ thể cậu, dưới nước, hai ngón tay không ngừng đâm ra rút vào lỗ bên dưới, mỗi lần ngón tay đâm vào liền đem theo một ít nước ấm vào theo khiến Thu Trì cảm thấy bên dưới càng lúc càng căng trướng, khó chịu rêи ɾỉ.



Thu Trì nức nở lắc đầu, nước mắt không ngừng trào ra, “Nóng quá, hổng thích đâu…”

“Ngoan.” Cố Triều hôn cậu dỗ dành, “Cần phải nới lỏng thêm chút nữa.” Dứt lời hắn cho thêm vào một ngón tay.

Bên dưới cũng cứng đến phát đau, nhưng hắn vẫn kiến nhẫn mà giúp cậu nới lỏng, bởi vì mấy ngón tay này chẳng là gì so với thứ kia của hắn cả, nếu không nới đủ lỏng người bị đau chỉ có Thu Trì thôi.

Cố Triều chọc ngoáy thêm một hồi lâu, cuối cùng Thu Trì bị kí©h thí©ɧ đến bắn ra một lần hắn mới rút tay ra.

Bên dưới đột ngột trống rỗng, Thu Trì khó chịu vặn vẹo, cậu choàng tay ôm lấy cổ Cố Triều, nức nở nói: “Khó chịu quá, ức, mau, mau cho em.”

“Bé cưng.” Cố Triều hôn cậu, “Em khi say d*m đ*ng lắm biết không?”

“Ức.” Thu Trì hai mắt ngậm nước, cả người đều đỏ ửng đáng yêu, cắn môi tỏ vẻ uất ức vì khó chịu.

“Ha ha.” Cố Triều bật cười thành tiếng, vật bên dưới kề sát lỗ nhỏ nhưng lại chẳng chịu tiến vào, hắn trầm giọng nói: “Bé cưng, em nói yêu anh đi. Nói rồi, anh sẽ cho em.”

“Hức… Anh, anh bắt nạt em.” Thu Trì bậm môi ấm ức.

Cố Triều hôn lên cổ cậu, tạo ra những dấu hôn đỏ tươi. Hơi thở của hắn càng lúc càng nóng, ánh mắt cũng nheo lại đầy nguy hiểm: “Anh muốn nghe, nói anh nghe đi.”

“Em yêu anh. Em yêu anh mà… Á!”

Cố Triều dùng sức nhấn eo cậu xuống, đem vật to cứng bên dưới đâm vào tận sâu bên trong.

Thu Trì ngưỡng cổ lên, miệng hơi há ra thở dốc, cả người không ngừng run rẩy. Ngay khi bên trong được lấp đầy, cậu lại ra thêm một lần nữa.

Cố Triều vừa cắn liếʍ đầu ngực cậu, vừa khen: “Bé cưng, em tuyệt quá.”

Sau đó là một màn đâm ra rút vào không ngừng nghỉ, Cố Triều càng làm càng mạnh, càng làm càng hăng, khiến Thu Trì đã mụ mị vì say lại càng không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể há miệng rêи ɾỉ.

Mỗi lần đâm ra rút vào đều mang theo một ít nước cùng tiến vào bên trong, khiến Thu Trì cảm thấy bụng rất trướng, nhưng cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ nó.

“Bé cưng.” Bên trong vừa nóng vừa không ngừng siết chặt bao lấy d**ng v*t của hắn, khiến hắn cực kỳ sung sướиɠ, động tác càng làm càng nhanh.

“Em có sướиɠ không.” Cố Triều khẽ cắn lên yết hầu của cậu khiến cậu rêи ɾỉ.

“Hả? Em thấy thế nào? Anh có khiến em cảm thấy thích không?”

Cả người Thu Trì vì bị kí©h thí©ɧ mà run rẩy, ánh mắt ngập nước mơ màng nhìn hắn, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đã biết cậu đã chìm sâu vào kɧoáı ©ảʍ.

“Hửm? Có thích không?”

Cố Triều hỏi lại lần nữa.

Nếu là lúc tỉnh táo Thu Trì nhất định sẽ sống chết cũng không nói, nhưng hiện tại cậu có men rượu trong người, so với bình thường lại càng ngoan ngoãn hơn.

“Thích…” Thu Trì sụt sịt mũi, cậu nắm bàn tay Cố Triều đặt lên bụng mình, nhìn hắn với ánh mắt mê ly, nhỏ giọng đáp: “Cái đó của anh đâm đến tận đây lận… em thích lắm.”

Cậu vừa dứt lời Cố Triều liền nhỏm người lên, để chống tay lên thành bồn tắm rồi ra sức đâm chọc từ phía sau.

“Á! Nhanh quá… không được…”

“Ha bé cưng, em sau này chỉ có thể uống rượu khi có anh bên cạnh thôi nhé. Cũng chỉ được bày vẻ mặt này trước mặt anh thôi.”

“Dừng lại… em sắp ra, không được.”

“Cứ ra đi, không sao cả.” Cố Triều không có ý định thả chậm tốc độ, còn ranh mãnh đưa tay nắm lấy phần thân của cậu tuốt, khiến Thu Trì kí©h thí©ɧ thét lên một tiếng thất thanh.

“Không được, dừng lại. Á!” Cuối cùng Thu Trì không giữ được mà bắn ra.

“Ha.” Cố Triều thở dốc, bên dưới siết chặt khiến hắn nhăn mặt vì sung sướиɠ, hắn khẽ cắn môi dưới mỉm cười sau đó liên tục ra sức đâm rút.

Thu Trì bắn ra ba lần hiện tại đã hoàn toàn kiện sức, miệng rầm rì mấy tiếng như mèo kêu, mặc Cố Triều ra vào bên trong cơ thể cậu.

Mãi đến hơn năm phút sau, Cố Triều rút ra, đem phần thân kề sát mặt cậu, giả vờ giả vịt hỏi: “Bé cưng, anh bắn lên mặt em nhé.”

Thu Trì lúc này có không biết nghe rõ lời hắn nói hay không, nhưng theo bản năng vẫn gật đầu một cái. Chất lỏng trắng đυ.c lập tức văng đầy gương mặt đỏ hồng của cậu.

Cố Triều thở dốc, đưa tay xoa mặt cậu, sau đó nhấc bỗng Thu Trì lên ôm vào lòng, ở trong nước quá lâu cũng không tốt. Cố Triều lấy khăn phủ lên người cậu, nhìn cậu vẫn còn mê mang trong lòng mình, hắn liền cúi đầu hôn lên môi cậu một cái nói: “Em tuyệt vời lắm, bé cưng à.”

Trước khi viết tình tiết này, tôi đã viết một tình tiết khác, nhưng khi viết được một nửa thì thấy nó cháy bỏng quá, tôi sợ bị bay màu nên không dám đăng, nên viết lại, tình tiết nhẹ nhàng hơn chút.

Mà cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu ha 😄

Mỗi lần viết là một lần sợ, sợ ngủ dậy truyện bị bay màu (*﹏*😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play