Sáu giờ sáng tại sân bay quốc tế
thành phố Kinh.
Bên ngoài, trời trắng xóa, tuyết bao
trùm cả sân bay, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một tầng trắng xóa trên mặt
đất.
Phía xa xa có ánh sáng màu cam, ánh
hoàng hôn chập choạng phía chân trời, giống những ngôi sao còn sót lại trên mặt
đất.
Máy bay hạ cánh, ma sát trên mặt
đất, làm rung chuyển lớp tuyết trên mặt đất, tuyết ập vào cửa sổ như một làn
sóng, cửa sổ rất nhanh đã được bao phủ một lớp tuyết.
Vẫn chưa đi ra ngoài, Quan Tố Thư đã
cảm nhận sự lạnh lẽo của mùa đông.
Cô cầm lấy áo lông vũ, sau khi máy bay
hạ cánh vững vàng, cởi bỏ dây an toàn, cô khoác áo lông vào.
Sáu giờ sáng, không có nhiều người ở
sân bay lắm.
Bọn họ làm theo chỉ dẫn của chuyến
bay, đăng kí, sau đó theo nhân viên đi tới khách sạn.
Trở về nước vẫn còn chờ thêm nửa
tháng nữa, thật sự rất khó khăn, hơn nữa mỗi ngày cô đều nói chuyện điện thoại
với Từ Chu Diễn vào buổi tối, rất nhiều lúc khi bọn họ nói chuyện cô rất muốn
nói cô đã về nước rồi, nhưng lời nói đến bên miệng thì cô lại nuốt xuống.
Hẹn gặp lại anh sớm, cô muốn cho anh
một sự vui vẻ bất ngờ, muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh.
Chờ đợi như vậy là rất đáng giá.
Cô tự an ủi bản thân.
Sau nửa tháng, cô gọi điện thoại
trước cho Tiết Thu Ninh.
Bây giờ đang là buổi tối ở Mĩ, Tiết
Thu Ninh đang ở thư phòng làm việc, nhiều lần dặn cô phải giữ ấm cơ thể, lại
hỏi trong nhà có người ra đón không, cô bảo có chú Chung đến đây.
Tiết Thu Ninh thấy cô kéo vali ra
ngoài, bà nói: “Được, con đi đường bình an nha, mẹ tắt máy đây.”
“Vâng, chào mẹ.”
Cô kéo vali ra ngoài, vừa ra khỏi
khách sạn đã bị gió lạnh thổi vào mặt, gió lạnh như lưỡi dao sắc bén, rạch vào
da mặt rất đau. Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi rất nhiều, nhưng hai bên đường lại
không có tuyết, công nhân bảo vệ môi trường đã dọn dẹp sạch sẽ.
Đã ba tháng rồi, bây giờ cô mới trở
về nước, Quan Tố Thư hít một hơi thật s� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.