Kỹ thuật phẫu thuật tim của bệnh viện này thuộc loại nhất nhì trên thế giới, rất nổi tiếng, tỷ lệ thành công rất cao.

Trong mấy ngày đã hoàn tất việc kiểm tra sức khỏe, đo lường các loại, xác định phương án phẫu thuật, khi có tim thay thế, lúc nào cũng có thể phẫu thuật cho cô.

Chỉ cần xác định phương án, Quan Tố Thư liền rơi vào trạng thái không biết là lo lắng hay là trầm cảm nữa.

Giống như có một cái hộp Schrodinger đặt ở trước mặt cô, cô không thể đoán được con mèo bên trong là sống hay đã chết.

Việc đáng sợ hơn nữa chính là bây giờ cô là con mèo đó.

Trong không khí, phảng phất có mùi mưa, có lẽ trời muốn mưa, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng, cô nhìn qua cửa sổ, thấy một con hải âu bay từ hải cảng tới đây.

Nghe được tiếng kêu rất lớn của hải âu, cô giống như thấy được sóng lớn mạnh mẽ ở ngoài biển.

Nhà của cô ở bên bờ đối diện của đại dương.

Cô không xem thường tính mạng của mình, cô có người nhà, có người yêu, trên thế gian chưa thật sự hoàn hảo này còn có rất nhiều chuyện liên quan tới cô.

Cô không thể tự do như hải âu, nhưng… Nếu có việc ngoài ý muốn, cô muốn nhờ hải âu tự do bay qua bờ biển mang cô về nhà.

“Ngao… ngao…”

Hai tiếng kêu lớn vang vọng trong vùng trời thành phố.

Hải âu?

Trong thành phố làm sao lại có hải âu.

Từ Chu Diễn lắc đầu.

Anh từ Viện kiểm sát trở về, đi bàn giao một ít tài liệu, lãnh đạo hỏi anh sắp xếp khi nào báo cáo về làm lại chính thức.

Anh nói có lẽ phải một tháng sau.

- Vì sao vậy?

-Người yêu tôi bị bệnh.

-Người yêu? Bệnh gì?

-Bị bệnh tim, cô ấy đang làm phẫu thuật ở Mỹ, tôi muốn gặp cô ấy.

-Nước Mỹ sao…

Âm thanh phía sau xe đánh gãy suy nghĩ của anh, anh thu hồi tầm mắt, phát hiện đèn phía trước đã chuyển xanh, anh chạy lên trước, đèn chuyển sang vàng, vừa vàng đã muốn sang đỏ.

Anh dừng xe lại, ấn xuống cửa sổ xe, cánh tay khoác lên cửa kính xe, vừa ngẩng lên, vừa có thói quen quan sát kính chiếu hậu.

Phía sau không có ai.

Anh nhìn tin tức trong di động, cũng không thông báo nào.

Ngón tay gõ vào tay lái, trong lòng cảm thấy hơi nóng nảy.

Đèn đỏ qua đi, lần này anh không bỏ qua đèn xanh nữa.

Trung tâm thành phố rất náo nhiệt, các cửa hàng san sát nhau, cửa hàng hoa là nơi yên tĩnh hiếm có ở đây.

Xe anh dừng vào khu vực gần đó, đi vào cửa hàng bán hoa.

Ông chủ rất thoải mái, để khách hàng ở bên ngoài tùy ý ra vào hoặc đi vào ngắm hoa một cách tùy ý, không cần chào hỏi, mua hoặc không mua đều tùy ý.

Ở trung tâm cửa hàng hoa có những khóm dương xỉ cao, trong bình hoa còn có cẩm tú cầu lớn và lan hồ điệp, những bó hoa cúc dại nhỏ và những bó hoa đủ loại được xếp phía dưới.

Đi vào trong, anh nhìn thấy những chậu xương rồng và những chậu cây thân gỗ trên kệ, nhớ tới những chậu hoa ở trên ban công được cô tưới nước tùy ý, để bọn chúng tự phát triển.

Những chậu cây được đánh dấu bằng những nhãn tên nhỏ, khi nhìn thấy một dòng chữ “Ánh trăng tiên tử” ở bên chậu cây xương rồng, không khỏi mỉm cười.

Anh chọn vài chậu hoa nhỏ.

Chủ cửa hàng dường như là người thờ Phật, lúc này mới từ sau quầy ngẩng đầu, hỏi anh: “Cậu muốn mua hoa sao?”

Anh hỏi: “Bây giờ là thời gian của cây thược dược đúng không?”

“Tháng bảy thược dược, tháng tám mẫu đơn. Cậu muốn mua chậu hoa thược dược hay

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play