Khi cô bước ra khỏi nhà, đang trên
đường đến đoàn làm phim thì Quan Tố Thư vẫn luôn suy nghĩ về vết thương trên
lưng của Từ Chu Diễn. Cô đã tìm tất cả các loại kem xóa sẹo mà cô biết, tất cả
các loại thuốc xóa sẹo trên Internet, sau khi tìm được, cô đã gửi từng bức ảnh
cho Từ Chu Diễn.
Từ Chu Diễn nhận được một loạt lời
giới thiệu sản phẩm xóa sẹo đến từ cô như một quả bom và sự háo hức của cô ấy
lan khắp màn hình.
Những ngày này, Quan Tố Thư rất lo
lắng mỗi khi nhắc đến vết thương trên lưng của anh. Từ Chu Diễn dùng thái độ
dịu dàng an ủi cô, nói: “Vết sẹo này không ai có thể nhìn thấy, cũng không có
ảnh hưởng gì cả. Vết thương đã lành rồi, nó để lại sẹo cũng không sao mà.”
Quan Tố Thư rất bướng bỉnh, nói:
“Người khác không nhìn thấy, nhưng em có thể nhìn thấy mà!”
Những người yêu anh sẽ lo lắng về cơ
thể của anh hơn chính bản thân của anh.
Anh trả lời cô: “Được, nếu em không
thích vết sẹo này thì anh đi tìm cách xử lý nó.”
“Không phải là em không thích vết
sẹo, Từ Chu Diễn, chỉ là em yêu anh.” Quan Tố Thư hạ thấp giọng điệu, cảm thấy
ủy khuất không nói nên lời.
Từ Chu Diễn nhẹ nhàng thở dài một
hơi, nói: “Không đau nữa, thật sự đỡ hơn rồi, ngoan.”
Trong mấy ngày bị thương nặng nhất,
anh thường xuyên phải thay băng, khi bác sĩ đến kiểm tra vết thương thì Từ Chu
Diễn sẽ cố ý hoặc vô ý đuổi Quan Tố Thư đi. Anh không bao giờ để cô nhìn thấy
vết đạn gớm ghiếc trên vết thương của mình trong thời gian chữa trị. Cứ tưởng
khi vết thương lành lại sẽ không sao, nhưng không ngờ đến cả vết sẹo lại khiến
cô buồn thêm một lần nữa.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc quan sát
vết thương trên lưng Từ Chu Diễn, đến khi lành hẳn mới dám để anh gửi ảnh cho
cô xem. Nhưng nhìn những vết sẹo hằn sâu, cô mới thấy mình vẫn chưa có cách nào
đối diện và vượt qua nỗi sợ hãi.
Cô vẫn nhớ như in hình ảnh máu chảy
xuống lưng và cánh tay của anh ta, giống như bức tranh về cái chết của Marat
được tái hiện lại. Trước đây cô không bị chóng mặt, nhưng bây giờ mỗi khi nghĩ
đến cảnh tượng này, đầu cô bắt đầu choáng váng và tai ù đi.
Cô không bao giờ muốn trải qua cảm
giác bị cô lập, sợ hãi, mọi giác quan bị kéo đi, và chỉ dựa vào giới hạn của cơ
thể mình để di chuyển theo bản năng.
Cô ấy đập trán giống như nhấn nút
tạm dừng một đoạn video, cưỡng ép ngăn cản bản thân không nhớ lại cảnh tượng
đó.
Có lẽ có người có thể bình tĩnh đối
mặt với cái chết, nhưng Quan Tố Thư thì không thể, cô thừa nhận mình là một kẻ
hèn nhát, cô là một kẻ hèn nhát đến cả bóng tối của cuộc đời cũng không thể
nhìn thẳng.
Cuộc gọi bị cô vội vàng cúp máy, cô
không muốn nhìn thấy anh vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ở trước mặt
mình, cô không có tâm trạng thoải mái, chỉ cảm thấy tự trách, cảm giác áy náy
khiến cô khó thở, nhưng cô không thể chịu đựng nổi áp lực như vậy, chỉ có thể
lựa chọn chạy trốn.
Khi cô đến trường quay thì đã hơn
chín giờ, các diễn viên cũng đã sẵn sàng.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.