So với sự nhạy bén của Cố Thời Dị, Trần Tuấn Hàng có vẻ là
người thiếu suy nghĩ, anh ta nhìn Quan Tố Thư cười nhạo một tiếng: "Cậu
không thích tôi cũng không cần phải viện cớ như vậy."
Quan Tố Thư kén chọn từ tiểu học cho đến đại học, đã năm ba
đại học mới nói là có bạn trai, anh ta bị điên mới tin cô.
Quan Tố Thư lười để ý đến anh ta, điều cô để ý chính là câu
"Có phải anh cũng biết người đó không?" của Cố Thời Dị, cô biết có lẽ
Cố Thời Dị đã đoán được điều gì đó.
Cô vẫn... chưa chuẩn bị sẵn sàng gánh vác cơn bão dữ dội
trong nhà, cho nên dù cô đã nghe rõ ràng, vẫn giả ngây giả ngô hỏi Cố Thời Dị:
"Anh nói cái gì?"
Cố Thời Dị mím chặt môi, một hồi lâu, anh thu hồi sức lực,
bàn tay nắm chặt cổ áo Trần Tuấn Hàng dần buông lỏng, anh không hỏi lại nữa.
Thành công lừa gạt, Quan Tố Thư thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thời Dị ngồi xuống ở vị trí bên phải cách cô hơi xa, anh
tựa lưng vào ghế, vuốt tóc một cái, tóc của anh dài, bị anh vuốt ra sau đầu, lộ
ra một khuôn mặt quá mức tinh xảo, khóe miệng luôn mỉm cười ngày xưa đã trở nên
lạnh băng.
Bầu trời hôm nay không có mây, ánh sáng mặt trời càng trở
nên nóng bỏng.
Bên ngoài đường đua chỉ có vài tán cây rung rinh trong gió,
sự trống trải khó tả hoàn toàn bất đồng với nhiệt huyết sôi trào của sân thi
đấu trong tưởng tượng của cô.
Cô ngồi xuống, mũ che nắng che lấy mặt cô, đổ một mảnh bóng
râm lên khuôn mặt cô.
Cô ấy xem không hiểu trận đấu, cũng không có lời nào để nói
với hai người bên cạnh, lúc này mới chính thức cảm giác được một loại nhàm chán
và vắng lặng.
Trần Tuấn Hàng cũng hùng hổ ngồi xuống, sau khi ngồi xuống,
lại nhịn không được quay đầu nhìn cô một cái.
Cô lẻ loi ngồi một mình ở phía sau bọn họ, chiếc cằm nhỏ
trắng nõn, sắc môi trên mặt không trang điểm cũng nhợt nhạt.
Nhìn cô một cái, Trần Tuấn Hàng lại hối hận, vừa rồi không
nên nói nặng lời với cô, anh ta mang một bụng phiền muộn.
Cô không hề hay biết gì về chuyện này, chỉ cảm thấy buồn
bực, muốn dời đi sự chú ý, liền cầm lấy điện thoại, bắt đầu ghi hình đường đua,
xem hai chiếc xe anh đuổi theo tôi, không ai nhường ai, quay hơn một phút, cô
kết thúc ghi hình, sau đó mở wechat, gửi đoạn video này cho Từ Chu Diễn.
Mạng ở đây cũng không tốt, cô nhìn video tải nửa ngày mới
gửi đi, tâm trạng lại càng tệ, cô đứng dậy muốn rời đi.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Cố Thời Dị lập tức quay đầu
lại hỏi: "Em đi đâu?"
Quan Tố Thư nói: "Nóng quá, em đến nhà hàng ngồi một
lát."
"Anh đi cùng em." Cố Thời Dị nói.
"Không cần đâu, bác sĩ Cố, em tự đi được."
Bước chân cô không dừng lại, Cố Thời Dị đứng lên, nhìn bóng
lưng cô, phát hiện cô đang trốn tránh, anh liền dừng bước.
Rốt cục cũng có cái ngày mà ngay cả anh cũng muốn trốn
tránh.
Bác sĩ Cố.
Bác sĩ Cố.
Có đôi khi anh cũng hoài nghi quyết định lúc trước làm bác
sĩ riêng của cô có phải là một lựa chọn chính xác hay không.
Sự yêu thích mù quáng đã sắp mục nát.
Anh cho rằng anh có thể chấp nhận việc chỉ ngắm nhìn cô, ở
bên cạnh cô từ xa, lại phát hiện, trái tim vẫn sẽ đau đớn một cách ngốc nghếch.
Giống như chiếc búa gõ lên bàn, cộng hưởng với nhau, từng
cơn đau tới tê dại, tới chậm rãi nhưng lại kịch liệt.
Sự yêu thích này bắt đầu từ khi nào?
Đại khái là rất nhiều năm trước, có một cô bé lên trung học,
vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn, ngồi ở ven đường chờ anh tới đón cô ấy, thấy
anh, nhiệt tình nhào tới, gọi anh một tiếng: "Anh Cố!"
Một câu anh ơi của cô, rất nhiều năm đều khiến anh cho rằng
anh đã trở thành một người đặc biệt ở trong lòng cô.
Đó là khi cô ấy đến trường đại học một mình để tìm anh trai
cô, đối với chỗ nào cũng tràn ngập sự mới lạ, giống như một con chim sẻ nhỏ đi
bên cạnh anh, giật mình khi thấy đồng nhân biểu diễn nghệ th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.