Gió tràn vào khe cửa sổ một cách dữ dội, cô được thắt dây an toàn cố định tại chỗ, Quan Tố Thư quay đầu nhìn chiếc xe đi theo bọn họ ở phía sau, trái tim như muốn nhảy từ trái sang phải, tâm nhĩ căng phồng, càng lúc càng đau.
Cơn đau giống như cơ tim đang thắt lại, siết chặt thành nắm đấm khiến cô không thể thở được.
Cô cố gắng điều chỉnh tần suất của nhịp thở nhưng vô ích, một tiếng “rầm” lớn vang lên, chiếc xe lắc lư dữ dội, sau đó đuôi xe lại bị va đập mạnh một lần nữa, cơ thể run lên bần bật theo chiếc xe, cô cố gắng đè nén tiếng hét chói tai thoát ra từ miệng mình, thở hổn hển từng hơi từng hơi một.
“Chết tiệt!” Người tài xế chửi rủa.
Bả vai của Quan Tố Thư bị khóa chặt, cô cố nén đau cúi xuống, bàn tay đè chặt trái trái tim đang căng thẳng, hai mắt mờ ảo, thậm chí chiếc xe phía sau đã lao đi từ lúc nào mà cô cũng không để ý.
Khi chiếc xe đi qua cánh cổng sắt cao hàng chục mét và dừng lại trước mấy cột đá xếp thành hai hàng, tài xế còn chưa kịp xuống xe thì quản gia đang đợi sẵn ở cổng đã vội vàng đi tới, nhanh chóng mở cửa cho cô ra khỏi xe.
Trong xe, đôi mắt nhắm nghiền của Quan Tố Thư đã mở ra nhờ ánh sáng chiếu vào, cơn đau đã giảm bớt nhưng cô vẫn còn thở gấp.
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư?”
Quản gia gọi cô bằng giọng điệu lo lắng.
Cô không nói, cố nén sự khó chịu mà xua tay.
Một lúc sau cô xuống xe, quản gia đưa tay ra đỡ cho cô ở trên cửa xe, sau khi xuống xe, cô quay lại hỏi thăm tình hình của tài xế.
Người giúp việc đã sớm nghênh đón cô ở cửa, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái không tự nhiên của cô, vội vàng đỡ lấy cô hỏi: “Tiểu thư, cô sao vậy?”
Quan Tố Thư nói: “Giúp tôi gọi bác sĩ Cố qua đây, nói rằng tim tôi lại đau.”
“Vâng ạ, có cần tôi chuẩn bị thuốc cho cô không?” Cô giúp việc lo lắng hỏi.
Quan Tố Thư từ chối: “Để tôi yên tĩnh một lát.”
Cô đi vòng qua lối đi gồm những bức tranh nổi tiếng ở cả hai bên và phòng cất giữ, nơi ba cô sưu tập cả một phòng toàn máy ảnh cổ điển, rồi đến phòng của cô.
Căn phòng rộng lớn chứa đầy đồ đạc, kính xuyên sáng một mặt có tầm nhìn bao quát, bên ngoài cửa sổ kính trong suốt chính là sân golf ngập tràn cỏ xanh của gia đình cô.
Một bên của cửa sổ trong nhà là cây đại dương cầm Steinway có chữ ký của chủ nhân, bên phải cây đàn là một giá sách lớn được gắn lên bức tường một cách ngay ngắn, ở giữa tủ kính trong suốt trưng bày các loại giấy chứng nhận và cúp mà cô đã nhận được từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Sau vài tháng không quay lại, căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng, tâm trạng của cô lập tức thoải mái hơn nhiều.
Cô mở ngăn kéo trên tường và nhẹ nhàng lấy lọ thuốc thường dùng, bưng một cốc nước ấm nhỏ để uống thuốc, thay một bộ quần áo khác rồi quăng mình lên giường.
Ở tầng dưới, quản gia và tài xế vẫn đang kiểm tra xem chiếc xe có bị hư hại gì không.
Đèn phía sau bị hỏng, cản trước của chiếc xe cũng khó tránh khỏi hư hỏng, sau khi điều chỉnh lại camera hành trình và xem đoạn phim quay lại vụ tai nạn, quản gia thấy toát mồ hôi lạnh.
Ông ấy lập tức gọi điện cho ông chủ để báo cáo sự việc.
Quan Tịnh trầm giọng hỏi: “Tố Thư thế nào rồi?”
“Nhị tiểu thư không sao, bác sĩ Cố đã tới rồi.” Quản gia nói.
Ông nghe thấy có người nói trong điện thoại: “Ông Quan, hình như có hai nhóm người.”
Đó là giọng nói của một thanh niên.
“Cậu ấy sẽ được băng bó trong bao lâu nữa?” Quan Tịnh hỏi.
“Nhanh thôi.” Một giọng khác nói.
Quan Tịnh bình tĩnh nói với quản gia: “Tôi sẽ trở về ngay.”
Quan Tố Thư chợp mắt một lúc, cho đến khi bác sĩ đến khám sức khỏe cho cô, cô mới khổ sở đứng dậy, đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
“Đó chỉ là cơn đau thắt ngực do tăng gánh nặng cung cấp máu cho tim vì căng thẳng quá mức. Thuốc có thể giảm bớt cơn đau tạm thời. Tốt nhất là nên tiến hành phẫu thuật.” Bác sĩ Cố nói.
“Ồ.” Cô mệt mỏi đáp lại, từ nhỏ Quan Tố Thư đã không thích bệnh viện nhưng cô biết rất rõ, không thể lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa, một khi cảm thấy không khỏe, cô sẽ chủ động liên hệ với bác sĩ, còn về ca phẫu thuật thì để sau này hẵng nói đến đi.
Từ nhỏ, không ai nói cho cô biết học tập quan trọng như thế nào, tiến bộ quan trọng đến bao nhiêu, người nhà đều nói với cô, sức khỏe là trên hết, cô đã bị quan niệm này thấm nhuần, vừa ghét lại vừa quý trọng cơ thể yếu ớt mà cô ấy đã chịu đựng suốt hai mươi mốt năm.
Dưới lầu có tiếng động lớn, Quan Tố Thư từ trên giường khám bệnh ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe: “Ba em đã trở về rồi à?”
“Hẳn là như vậy.” Bác sĩ Cố liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những ngón chân trắng nõn và non nớt của cô ấy xỏ vào đôi dép bông có đôi tai dài, bác sĩ Cố đưa tay ra muốn giúp cô nhưng Quan Tố Thư đã né tránh, cô nói với giọng điệu dứt khoát: “Cảm ơn, em có thể tự đứng dậy được.”
Cô nhảy ra khỏi giường và chạy thật nhanh ra khỏi phòng trên đôi dép búp bê của mình.
Sau lưng cô, thanh niên mặc áo choàng trắng khẽ nhếch miệng lên.
Đứng ở hành lang lầu ba, Quan Tố Thư nhìn thấy bóng lưng phóng khoáng của ba cô ngồi trên ghế sô pha, quản gia đang cúi người đưa cho ông một tập văn kiện, bầu không khí trong phòng khách vô cùng căng thẳng: “Ba ơi!”
Ba cô ở tầng dưới nhìn lên.
Lúc này, Quan Tố Thư mới để ý rằng có một người đàn ông đang đứng bên cạnh ba cô, anh mặc một bộ đồ lịch sự, dáng người cao ráo, gọn gàng và sạch sẽ.
Cô nhìn kỹ và chợt nhận ra một chút ký ức mơ hồ từ đôi lông mày đẹp đẽ của anh.
Đối diện với ánh mắt của người nọ, Quan Tố Thư càng trở nên chắc chắn hơn.
Cô biết người này.
Quan Tố Thư biết người này, nhưng không thân lắm, họ đã biết nhau hơn mười năm nhưng mới chỉ gặp nhau hai lần, cộng thêm hôm nay là lần gặp thứ ba.
Cô đã quên mất họ của anh là Hứa hay là Từ, chỉ nhớ mỗi lần gặp mặt, anh đều thay đổi rất nhiều, thứ duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt sâu như hồ nước kia, cô luôn cảm thấy đằng sau nhất định phải ẩn chứa điều gì đó nên cô mới nhớ đến anh.
Nhìn thấy cô ở tầng ba, ông biết bác sĩ Cố đang ở đây, bèn hỏi cô: “Con lại thấy khó chịu à?”
“Con xuống nói chuyện với ba.”
Quan Tịnh cởi áo khoác đưa cho quản gia, giọng nói trầm trầm uy nghiêm thường ngày bất đắc dĩ nói: “Chạy chậm thôi, mặc ít như vậy không lạnh sao?”
Cô mặc một chiếc áo áo ba lỗ và quần lửng bí ngô rộng rãi, để lộ đôi chân cùng cánh tay trắng nõn, thể hiện sức sống của tuổi trẻ không hề ốm yếu hay bệnh tật.
Mọi người đều nhìn cô, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh ba cô, sau khi cô chạy xuống lại cụp mắt xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào tài liệu trên tay.
Quan Tố Thư không giấu nổi tò mò, cô nhìn từ khuôn mặt đến quần áo, không ngờ lại phát hiện áo vest và áo sơ mi đã ủi thẳng của anh được quấn một đoạn băng gạc từ cả cổ tay trái phải đến lòng bàn tay, miếng gạc hơi đỏ, Quan Tố Thư đoán là máu.
Miếng gạc này đã thêm một điều gì đó không thể giải thích được vào vẻ ngoài hiền lành và yếu ớt của anh.
Cô ngoảnh mặt đi vờ như không thấy.
Quan Tịnh ngồi xuống sô pha, Quan Tố Thư duỗi tay nhéo bả vai của ông, hỏi: “Sao hôm nay ba về muộn thế?”
“Trên đường xảy ra chút chuyện.” Quan Tịnh không nhiều lời, quay đầu nhìn cô hỏi: “Nghe nói trên đường trở về con bị đụng xe, có bị thương không?”
“Không sao ạ.” Quan Tố Thư giơ tay làm động tác bóp cơ nói: “Con rất khỏe mà.”
“Bác sĩ Cố đã kiểm tra chưa?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Cô hùng hổ nói xong, nhìn vào nội dung tài liệu trong tay ba cô trên đó viết “Đào Trí Phàm”, bên trong tờ giấy là một người đàn ông trung niên đang híp mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười u ám dọa Quan Tố Thư phát sợ ngay lập tức, cô quay mặt đi, không để ý đến cảm giác khó chịu mà hỏi ba: “Anh ta là ai vậy ạ?”
“Con đã gặp người này rồi sao?” Quan Tịnh hất cằm về phía người đàn ông.
Quan Tố Thư lắc đầu: “Con không có ấn tượng, con cũng không biết.”
Quan Tịnh gật đầu, cũng không giải thích nhiều với cô, chỉ nói đơn giản: “Sau này nếu gặp phải người khả nghi, đặc biệt là người trong ảnh, lập tức gọi điện thoại về nhà hoặc báo cảnh sát.”
Kẻ vượt ngục sao?
“Ồ.” Mọi người đều nói nói cây to đón gió, nhà họ Quan làm ăn lớn, vậy nên gặp phiền phức cũng không có gì lạ, con cái lớn lên trong gia đình như bọn họ đã quen với những chuyện như thế rồi, không tò mò gì thêm nữa.
Quản gia vừa đi một lúc liền trở lại với một chiếc áo khoác trên tay, khoác lên vai Quan Tố Thư, ân cần nói: “Nhị tiểu thư, trời trở lạnh rồi.”
“Cám ơn chú Chung!” Quan Tố Thư xốc lại quần áo cười nói.
Chú Chung đã làm ở nhà cô hơn mười lăm năm, nhìn cô và anh trai lớn lên, trong lòng cô, chú Chung là người tốt bụng, ân cần, trong căn nhà không có bà chủ như thế này, chú đã toàn tâm toàn lực chăm sóc từng người.
“Ông chủ, hay là đổi tài xế cho cô chủ nhé?” Chú Chung đề nghị.
Quan Tố Thư không biết nguyên nhân là gì, cô cũng không quan tâm chuyện này, cô chỉ tò mò nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Các đường nét trên khuôn mặt cứng rắn, trán, xương mũi, môi và quai hàm giống như những ngọn núi nhấp nhô, khi cụp mắt xuống có thể nhìn thấy một nếp gấp không rõ trên mí mắt, đường cong này làm dịu đi nét sắc sảo của lông mày, xương cốt hài hoà, cả khuôn mặt đều thuộc hàng tuyệt phẩm.
Cô thấy rõ tài liệu trong tay anh là một bản hợp đồng, cô không biết những bản hợp đồng nhàm chán đó có gì hấp dẫn mà anh lại chăm chú đọc nó đến vậy.
Người cha đặt cặp tài liệu lên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông.
Dường như người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của ông chủ, anh khép tài liệu trong tay lại, nói một cách đúng mực: “Ông Quan, chuyện sáp nhập và tái tổ chức với tập đoàn Rongtao...”
Quan Tịnh giơ tay cắt ngang lời nói của anh, giọng nói của ông trầm thấp: “Trong nhà không phải nơi bàn chuyện làm ăn, chuyện này để sau rồi nói.”
Người đàn ông dừng lại, gật đầu và nói “OK”.
Quan Tịnh nhìn cánh tay bị thương của anh, chậm rãi nói: “Cậu bị thương rồi đấy, mấy ngày nữa đừng vội đến công ty làm việc.”
Từ Chu Diễn biết trong lời nói của Quan Tịnh còn có ẩn ý khác vì vậy anh vẫn nói: “Thưa ngài, đó chỉ là một vết thương nhỏ, không gây trở ngại cho tôi.”
Ánh mắt của Quan Tố Thư lại rơi vào trên cổ tay của người đàn ông theo lời nói của bọn họ, lần này, cô đã trực tiếp hỏi Từ Chu Diễn: “Tại sao anh lại bị thương?”
Bởi vì cô xen vào nên hai người ngừng nói chuyện, Từ Chu Diễn hơi sửng sốt, sau đó bắt gặp ánh mắt tràn đầy tò mò của Quan Tố Thư đối với anh trên khuôn mặt cô.
Ngón tay của Từ Chu Diễn hơi cuộn lại, giọng điệu bình tĩnh nói: “Là do bị dao quẹt qua.”
Cô không nghĩ tới những thủ đoạn làm ăn bẩn thỉu đó, Quan Tố Thư cho rằng anh chỉ bị thương khi dùng dao, nhìn vết thương khá sâu, cô hơi kinh ngạc: “Tại sao lại quẹt qua nơi này nhỉ?”
Từ Chu Diễn không biết nói gì trong chốc lát.
Nghĩ đến bản lĩnh hôm nay của anh, Quan Tịnh khẽ gõ ngón tay, nói: “Tiểu Từ, các mối quan hệ cá nhân của Tố Thư rất đơn giản, tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”
“Xin hãy nói, thưa ngài.”
“Tôi không thể tin tưởng người bên ngoài, mấy ngày này, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi đi, nhân tiện bảo vệ con bé một thời gian.”
Bảo vệ mình?
Anh ấy sao?
Quan Tố Thư nhìn thân hình gầy gò của anh, ánh mắt thẳng thắn bày tỏ sự nghi ngờ.