Đêm khuya tĩnh lặng, giường Bạt Bộ vang lên mấy tiếng kẽo kẹt ước chừng nửa canh giờ.
Một lát sau, một thân ảnh thon chắc kiện thạc đẩy màn che ra, đi vào hướng bên trong tịnh phòng.
Trên bàn có duy nhất một cây đèn đồng, bóng dáng nam nhân đầu tiên là biến ngắn, sau đó lại dài như cũ, cuối cùng biến mất ở sau mành tịnh phòng.
Hoa Dương lười nhác cong cong ngón tay, giống như vừa mới hồi hồn xong, liền nghe Trần Kính Tông lại ra tới, cúi đầu đứng ở trước giá rửa mặt, nghiêm túc rửa sạch.
Xuyên thấu qua màn che mông lung, Hoa Dương nhìn thấy bả vai rắn chắc, eo thon gầy của hắn.
Bên tai liền vang lên lời bình đời trước khi cô mẫu mời nàng đi xem thị vệ luận võ nói ở bên tai nàng: “Thưởng thức tuấn nam và thưởng thức mỹ nhân giống nhau, trừ mặt, còn phải xem cổ, vai, ngực, bụng, eo, mông cùng với chân của bọn họ, mấy thứ này, bất kỳ cái nào kém, đều không coi là đẹp. Đương nhiên, nếu con muốn chọn lựa nam sủng, trừ đẹp, còn phải có thật bản lĩnh mới được, nếu không đó cũng chỉ là đầu thương sáp mạ bạc, đẹp chứ không xài được.”
Những lời kiểu này, nếu Hoa Dương còn chưa xuất giá, cũng hoặc là Trần Kính Tông còn chưa chết, khả năng cô mẫu mới vừa mở miệng, Hoa Dương liền tránh còn không kịp, tuyệt sẽ không nghe xong. Nhưng khi đó nàng đã thành quả phụ, đêm dài cô tịch, liền cũng nghe đến mùi ngon, tuy rằng trên mặt nàng vẫn luôn không chịu thừa nhận, vẫn muốn duy trì dáng vẻ thanh cao đoan trang ở trước mặt cô mẫu.
Cho nên nói, ánh mắt một tiểu cô nương đơn thuần và một vị thiếu phụ đã chân chính trải qua những tư vị đó nhìn nam nhân, cũng hoàn toàn không giống nhau.
Tựa như Hoa Dương, trước đây nhìn Trần Kính Tông chỉ nhìn mặt hắn, sau khi gả đến lại bởi vì đủ loại ghét bỏ, ngay cả mặt hắn cũng không thích, càng là không hề hứng thú với thân thể hắn.
Xét đến cùng, khi đó nàng vẫn có tâm tình thiếu nữ, đổi thành hiện giờ, Hoa Dương rất vừa lòng với thân thể Trần Kính Tông, cảm thấy tốt hơn trước kia nhiều.
Yên lặng nhìn Trần Kính Tông đổi nước vài lần, hoàn toàn rửa sạch sẽ đồ vật, nhìn hắn còn tiến đến bên đèn tinh tế kiểm tra xem còn sót hay không, Hoa Dương vừa thẹn bực vừa cảm thấy buồn cười, đuổi hắn về phía trước mặc tốt trung y, chuẩn bị đến Tây phòng tắm gội.
Trần Kính Tông mới vừa treo đồ ở một đầu giá rửa mặt, dư quang nhìn thấy tóc dài tán như thác nước của nàng đi ra, bất đắc dĩ nói: “Trời lạnh như vậy, nàng một hai phải chú ý, cảm lạnh thì làm sao? Muốn nói trước kia nàng ghét bỏ ta còn có đạo lý, hiện tại lại không có thứ gì của ta, đều là của chính nàng, dùng khăn tùy tiện lau đi là được.”
Hoa Dương: “…… Câm miệng, không nói lời nào không ai bảo chàng câm đâu.”
Nước chuẩn bị trong phòng tắm, bị nàng trì hoãn lâu làm lạnh, cách đó không xa có hai cái ấm đồng nước sôi, Hoa Dương thử nhấc nhấc, nhưng nặng quá xách không nổi.
Bởi vì biết đêm nay Trần Kính Tông muốn tới, Hoa Dương không kêu Triều Vân gác đêm, cố ý kêu nàng ấy đến nhĩ phòng ngủ cùng Triều Nguyệt.
Liền tính là nha hoàn tâm phúc của mình, Hoa Dương vẫn không có thói quen nhiều lần để Triều Vân nghe góc tường.
“Chàng lại đây.” Nàng kêu lên với đông phòng.
Tiếng bước chân vang lên, Trần Kính Tông tới, trên người khoác một kiện trung y, lộ hai cẳng chân thon dài hữu lực, may mắn vạt áo trung y thời tiết này đủ dài, chặn giúp Hoa Dương chỗ không muốn xem nhất.
Hoa Dương chỉ chỉ ấm đồng, sai sử nói: “Giúp ta đổ thêm nước.”
Trần Kính Tông liền xách ấm đồng lên, thử độ ấm của nước trong thau tắm trước, lại đổ nước ấm vào trong.
Hoa Dương đứng ở đối diện, thử độ nóng của nước liên tục, cảm thấy đủ rồi liền kêu hắn đi ra ngoài.
Trần Kính Tông: “Tới cũng tới rồi, ta cũng tắm qua một chút.”
Nói xong, hắn cởi trung y ra, liền sắp bước vào thau tắm.
Hoa Dương nhìn chân to của hắn nâng cao dần lên, trách mắng: “Chàng dám!”
Nàng mới không cần tắm nước rửa chân của hắn!
Trần Kính Tông thoáng nhìn bộ dạng ghét bỏ của nàng, đành phải từ bỏ ý định đi tắm, làm ướt khăn, đứng ở một bên, chà lau trước mặt nàng.
Hoa Dương xoay người, bên tai đỏ bừng.
Trần Kính Tông nhỏ giọng nói thầm: “Với tính tình này của nàng, nếu có người muốn mưu hại nàng, không cần đao không cần kiếm, cường uy một chén nước rửa chân của nàng, nàng đều có thể tự làm mình ghê tởm đến chết.”
Hoa Dương tức giận hừ một tiếng.
Trần Kính Tông lau xong liền phủ trung y lên, đi nhanh ra ngoài.
Hoa Dương đóng cửa lại, thoải mái dễ chịu tắm mười lăm phút, khi muốn ra ngoài lạnh đến nàng run lên, đang muốn lùi về trong nước ngâm thêm một lát, ván cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Trần Kính Tông mặc trung y chỉnh tề đi đến, tùy tay kéo xuống khăn treo ở bên cạnh, đi vào thau tắm trước, nhắm mắt lại nói: “Ra ngoài đi, ta giúp nàng lau, tốc độ của ta nhanh.”
Hoa Dương rũ mi mắt xuống, sau đó run rẩy đè lên thau tắm đứng dậy.
Ngay sau đó, Trần Kính Tông dùng khăn bao lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng xách nàng ra ngoài, bọc kín mít từ bả vai đến hai chân, ôm nàng mãi đến khi vào giường Bạt Bộ, dùng tốc độ đúng thật là rất nhanh tỉ mỉ lau cho nàng một lần, lại nhét nàng vào ổ chăn.
Hoa Dương vẫn lạnh.
Trần Kính Tông ném khăn dính nước khỏi giường Bạt Bộ, chui vào ổ chăn, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, bàn tay to xoa xoa bả vai và phía sau lưng nàng.
Hoa Dương rất nhanh liền ấm lên.
Trần Kính Tông lại đi tắt đèn bên ngoài, khi trở về, hắn thành thật nằm trong ổ chăn của mình, nói với nàng: “Ngủ đi, ngày mai còn phải chuyển nhà.”
Hoa Dương dừng một chút, kêu hắn lại đây: “Ta bên này còn có chút lạnh.”
Trần Kính Tông lập tức chui về.
Hoa Dương chui vào trong lòng ngực hắn, ngực hắn, ấm áp hơn bất kỳ bình nước nóng nào.
Ấm áp một lát, Trần Kính Tông thử thăm dò đưa tay đến eo nàng.
Hoa Dương nhắm mắt lại nói: “Ngủ.”
Trần Kính Tông: “Nàng dán ta như vậy, ai ngủ được?”
Hoa Dương mới mặc kệ, nàng ngủ ngon là được.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài Trần trạch đã có sáu chiếc xe ngựa đang dừng chân, phân biệt là nha môn tri phủ Lăng Châu, quản sự Ninh Viện, huyện nha Giang Bình huyện phái tới, nghênh đón từng chủ tử.
Gã sai vặt, nha hoàn không ngừng ra vào cửa trạch, dọn hòm xiểng từ các nhà lên xe.
Đường đi xa, Trần Đình Giám, Tôn thị dặn dò riêng từng nhi tử con dâu một ít lời nói, sau đó kêu bọn họ xuất phát.
Hoa Dương, Trần Kính Tông nhẹ nhàng nhất, hai đôi phu thê Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đều lưu luyến hài tử bên người.
Có tổ phụ uy nghiêm nhìn chằm chằm, Tam Lang nghẹn chặt nước mắt, thật sự không nín được mới nghiêng đầu dùng tay áo lau.
Đại Lang, Nhị Lang đều rất hiểu chuyện, nhưng trong ánh mắt cũng chứa đầy lưu luyến cha mẹ.
Du Tú cũng muốn khóc, nếu một hai phải bắt nàng chọn giữa trượng phu và con cái, nàng thà rằng ở lại tổ trạch làm bạn với hài tử, đặc biệt là nữ nhi, là tiểu áo bông thân thiết hàng thật giá thật của nàng ấy.
“Không có việc gì, chờ cha con nghỉ tắm gội, chúng ta liền trở lại.” Du Tú không ngừng vuốt đầu nữ nhi.
Trần Bá Tông liếc mắt nhìn hai mẹ con bọn họ một cái, rất nhanh lại dời tầm mắt đi.
La Ngọc Yến cũng luyến tiếc bọn nhỏ như thế, nhưng bọn nhỏ có cha chồng mẹ chồng dạy dỗ nuôi nấng, không có gì không yên tâm, nàng ta càng muốn đi cùng trượng phu hơn, hơn nữa nàng ta thật sự ở Phúc Thôi Đường nho nhỏ đủ rồi, gấp không chờ nổi mà muốn đi ra ngoài thông khí.
“Được, xuất phát đi.”
Thấy hạ nhân đã chuyên chở đồ vật xong, Trần Đình Giám vuốt râu nói, tiếp tục khóc sướt mướt sẽ làm các bá tánh chế giễu.
“Đại tẩu, chúng ta cùng đường, tẩu cùng ngồi với ta đi.”
Cách mũ có rèm, Hoa Dương cười nói với Du Tú.
Du Tú lại lần nữa thụ sủng nhược kinh, cũng quên mất nỗi buồn mẫu tử chia lìa.
“Đi thôi.” Trần Bá Tông ở bên cạnh nói.
Du Tú vội đi đến bên người Hoa Dương, cùng nàng ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa nhất Ninh Viện phái tới kia.
Trần Bá Tông muốn ngồi xe ngựa, nếu Công chúa mời thê tử, y nhìn về phía Tứ đệ của mình.
Trần Kính Tông mới không muốn ngồi chung một chiếc xe ngựa với y, nũng nịu ngồi chung với Công chúa là lạc thú, ngồi cùng đại ca là chịu tội!
“Ta cưỡi ngựa.”
Cảnh Thuận đế trừ ban viên cho nữ như, còn điều động hai trăm thị vệ trong 300 thị vệ từ phủ Công chúa tới.
Lúc trước Cảnh Thuận đế không phái thị vệ là bởi vì tổ trạch Trần gia quá nhỏ, thị vệ tới cũng không có chỗ ở, Ninh Viện liền đủ lớn, thị vệ đương nhiên phải sắp xếp.
Hai trăm thị vệ của hôm nay, một nửa ở lại thành Lăng Châu hộ vệ Ninh Viện, một nửa đều tới Trần trạch nghênh đón Công chúa.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa, đi vào chỗ bọn thị vệ.
Thống lĩnh thị vệ Chu Cát đứng ở bên tuấn mã của mình, gật gật đầu với phò mã gia.
Khi ở kinh thành, tuy rằng Hoa Dương có phủ Công chúa, nhưng sau khi kết hôn vẫn ở lại đại trạch Trần gia, cho nên Trần Kính Tông cũng chưa từng giao thiệp với bọn thị vệ phủ Công chúa, Chu Cát vừa mới tới hành lễ với Công chúa phò mã, Trần Kính Tông mới lần đầu tiên chú ý tới nhân vật này.
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Chu Cát, Trần Kính Tông hỏi: “Ngươi họ Chu?”
Chu Cát liền lại báo tên họ một lần nữa.
Trần Kính Tông chưa nói gì, tầm mắt đảo qua 99 thị vệ nghiêm nghị xếp hàng phía sau hắn ta, không biết là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, 99 thị vệ này vậy mà đều là gương mặt tuổi trẻ, người xấu nhất cũng có thể khen một câu ngũ quan đoan chính, không có một ai dưa vẹo táo nứt.
“Xuất phát đi.”
Trong xe ngựa đi đầu, sau khi Hoa Dương cách cửa sổ từ biệt với cha mẹ chồng và các cháu xong, buông màn, phân phó với xa phu.
Xa phu dạ vâng.
Xe ngựa bên này vừa động, Trần Kính Tông lập tức giục ngựa đi theo.
Theo Chu Cát ra lệnh một tiếng, 99 thị vệ cao lớn đĩnh bạt đã được huấn luyện đồng thời xoay người lên ngựa, một đội đi trước đằng xa dẫn đường, có ba đội khác phân tán ở hai sườn trái phải cùng với phía sau đoàn xe.
Các bá tánh ở nơi xa xem náo nhiệt đều mở to hai mắt nhìn, thì ra đây mới là bộ tịch của Công chúa!
Trong xe ngựa, Du Tú ngồi ở bên người Công chúa, đôi tay để ở đầu gối, khẩn trương mà không dám lộn xộn.
Hoa Dương cười nói: “Ta lớn lên rất hung dữ sao, vì sao đại tẩu sợ ta như thế?”
Du Tú ngại đến đỏ mặt, trộm nhìn hai mắt nàng, nói lắp: “Công chúa, Công chúa không dữ, là Công chúa lớn lên quá xinh đẹp, cứ như tiên nữ, ta, ta không biết nên ở chung với ngài như thế nào.”
Đến nhà mới, tâm tình Hoa Dương rất tốt, nhịn không được trêu đùa vị tẩu tử e thẹn này: “Ta nói miệng nhỏ của Uyển Nghi sao lại ngọt như vậy, thì ra đều là học đại tẩu.”
Mặt Du Tú càng đỏ.
Giờ khắc này, Hoa Dương bỗng nhiên hiểu vì sao lần trước khi nàng đi cùng Trần Kính Tông dâng hương cho lão thái thái, Trần Kính Tông lại đùa giỡn nàng ấy, với cái bộ dáng thẹn thùng dễ bắt nạt này của Du Tú, nếu nàng là nam nhân, khả năng cũng sẽ bắt nạt một vài lần.
“Đại tẩu chỉ biết khen ta, chẳng lẽ tẩu không biết, tẩu cũng là một mỹ nhân sao?” Hoa Dương không muốn Du Tú quá mức câu nệ, chủ động khơi mào đề tài.
Du Tú ngẩn người, theo bản năng cúi đầu nói: “Làm sao ta có thể đánh đồng với Công chúa.”
Hoa Dương: “Được, tẩu không dám so với ta, ta đây nói, mỹ mạo của tẩu cũng không thua Tam tẩu, Đại tẩu có tin không?”
Du Tú không nói chuyện, nhưng vẫn có bộ dáng không tin.
Hoa Dương đoan trang nhìn nàng ấy một lát, một lời trúng đích: “Đại tẩu quá để ý xuất thân của mình rồi, thật ra, tẩu không xuất thân hầu phủ giống Tam tẩu, càng không giống ta lớn lên ở Hoàng gia, nhưng tẩu là nữ nhi tú tài, gia thế thanh bạch, có gì mà phải tự coi nhẹ mình? Dùng một phép so sánh không thỏa đáng khác, dòng dõi trong nhà mẫu thân ta cũng không cao hơn Du gia các tẩu bao nhiêu đâu, phụ thân còn không phải phu thê tình thâm với bà ấy sao? Đại ca xuất thân Trạng Nguyên, tuổi còn trẻ đã làm quan tứ phẩm, đại tẩu phải có khí thế tứ phẩm phu nhân mới được.”
Du Tú kinh ngạc ngẩng đầu.
Hoa Dương nghiêm túc nói: “Phụ thân chúng ta cũng xuất thân bá tánh bình thường, hiện giờ còn không phải vào Nội Các được phụ hoàng nể trọng? Có thể thấy được xuất thân của một người cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại người ấy có thành tựu.”
Du Tú hổ thẹn nói: “Phụ thân có kỳ tài một không hai, ta chỉ là nhi nữ tú tài bình thường, không đọc được mấy quyển sách…”
Hoa Dương cười cười: “Vậy chúng ta không đề cập tới phụ thân, sửa thành phò mã đi, hắn cũng không đọc quá mấy quyển sách, là một tên thô nhân, nhưng hắn cưới ta, có từng tự biết xấu hổ ở trước mặt ta đâu?”
Du Tú: “…… Tứ đệ, Tứ đệ có dáng vẻ đường đường, võ nghệ xuất chúng……”
Hoa Dương hừ nói: “Đại tẩu không cần nói thay hắn, ta muốn nói là, chỉ cần đại tẩu để mắt đến chính mình, tin tưởng vững chắc mình chính là trưởng tức tốt nhất Trần gia, lúc nên khoe ra mình là trưởng tức thì khoe đi, vậy người khác cũng chỉ có thể xem tẩu là trưởng tức Trần gia, ai dám lỗ mãng, đó là bất kính với Trần gia. Huống chi, trừ phụ thân mẫu thân sẽ che chở cho tẩu, còn có ta nữa, mặc kệ đại tẩu bị ấm ức gì chỉ cần tẩu tới tìm ta, ta đều sẽ giúp tẩu xuất đầu.”
Du Tú quá chấn kinh rồi, thì ra Công chúa đệ muội nàng ấy vẫn luôn cho rằng là cao không thể với, thế nhưng đối xử với nàng ấy thân cận ôn hoà như thế!
“Đa, đa tạ Công chúa, ta nhớ rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT