Ở phía Tây Nam phủ thành huyện Giang Bình, khi đội xe vừa rời khỏi trấn Thạch Kiều không lâu, phu thê Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến muốn rẽ vào một con đường lớn khác.
Xe ngựa dừng lại, ba huynh đệ tạm biệt nhau.
Xuyên qua khe hở của tấm màn, Du Tú nhìn thấy Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến đi về phía này nên chuẩn bị xuống xe đi gặp.
Hoa Dương nhắc nhở: "Tẩu là trưởng tẩu, ngồi trên xe nói vài câu thôi là được."
Mặc dù nàng là em dâu nhưng Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến chưa có cái phúc khiến nàng xuống xe tạm biệt.
Du Tú đành phải ngồi im, đôi tay nhỏ trắng nõn hơi xiết chặt ống tay áo để lộ sự bất an trong lòng.
Ngoài xe, Trần Hiếu Tông và thê tử dừng lại trước xe ngựa, chắp tay một cái, nhẹ giọng nói với người trong xe: "Đại tẩu, Công chúa, chúng ta đi trước đây."
Hoa Dương không nhúc nhích, Du Tú xốc màn cửa lên, quan tâm nói: "Tam đệ và em dâu đi thong thả, chờ bên kia ổn định thì nhớ viết thư về."
Trần Hiếu Tông đáp vâng, La Ngọc Yến âm thầm nhếch miệng khi nhìn gương mặt xinh đẹp của Du Tú qua cửa sổ xe, bởi vì từ trên cao nhìn xuống nên có thêm ba phần khí thế của trưởng tẩu mà Hoa Dương thì không hề lộ mặt. Cùng lúc đó, trong lòng nàng ta cũng thấy hơi chua xót, cùng là chị em dâu trong nhà nhưng sao Hoa Dương lại mời Du Tú ngồi chung mà lại không mời nàng ta? Xe ngựa của Công chúa rộng rãi, bốn người ngồi bên trong đánh bài cũng dư sức.
"Đi thôi." Trần Hiếu Tông gọi thê tử một tiếng.
La Ngọc Yến rầu rĩ đi theo hắn ta lên xe.
Xe ngựa đổi phương hướng chạy vào một con đường khác, Trần Hiếu Tông thấy thê tử vẫn còn dáng vẻ rầu rĩ không vui, hắn ta tò mò nói: "Tối hôm qua còn vui đến mức mất ngủ, sao hôm nay lại ỉu xìu rồi?"
La Ngọc Yến trừng mắt liếc hắn ta một cái, thầm nói: "Chàng còn nói không phải Công chúa không ưa ta, vì sao nàng chỉ mời đại tẩu đi cùng xe? Đừng nói với ta các nàng cùng đường, lúc nãy chúng ta cũng đi cùng được vài dặm, ta lại phải đi riêng với các nàng, dù khách sáo một chút thì cũng nên mời ta cùng đi chứ, đúng không?"
Trần Hiếu Tông: "Có lẽ Công chúa chỉ muốn tìm người bầu bạn trên đường đi, một người là đủ rồi, Công chúa đâu biết khi nào chúng ta sẽ đổi đường, đương nhiên mời đại tẩu tiện hơn rồi."
La Ngọc Yến hừ một tiếng: "Đại tẩu xuất thân từ một gia tộc nhỏ, Công chúa có thể nói gì với nàng ta chứ."
Trần Hiếu Tông vẫn cười dịu dàng: "Trần gia của chúng ta cũng là một gia tộc nhỏ, phụ thân được Hoàng Thượng coi trọng nên cho vào Nội các, nếu không có lẽ đời này ta với nàng cũng chỉ là người xa lạ."
Mặt La Ngọc Yến đỏ lên, giận trách: "Chàng là Thám Hoa do Hoàng Thượng chọn, lấy tài năng của chàng, không có phụ thân thì cũng sẽ một bước lên mây, sao là người xa lạ với ta được chứ, chỉ toàn nói hươu nói vượn."
Trần Hiếu Tông: "Từ xưa đến nay có bao nhiêu Thám Hoa, khi vinh quang từ kỳ thi mùa xuân qua đi thì cũng dần biến mất trong biển người, huống chi là học sĩ xuất thân hàn môn như ta."
La Ngọc Yến cắn môi, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn nói: "Thôi, ta cũng đã hiểu rồi, chàng không vui khi ta xem thường đại tẩu. Hóa ra ba chị em dâu trong nhà chỉ có ta là nên cụp đuôi đối nhân xử thế, hai người kia thì phải kính trọng, đúng không? Ta bất kính với đại tẩu là sai, Công chúa xem thường ta, cũng là ta nên bị như thế!"
Trần Hiếu Tông không dỗ dành cũng không răn dạy nàng ta, hắn ta chỉ ôn hòa nói: "Công chúa ở chung với đại tẩu như thế nào, ta không có quyền can thiệp nhưng nàng là thê tử của ta. Kính trọng đại ca cũng phải kính trọng đại tẩu, ta hy vọng nàng sẽ làm được, trừ khi nàng tìm được nguyên do khiến nàng không thể kính trọng họ, ta mới đứng về phía nàng."
La Ngọc Yến nghiêng đầu, không chịu mở miệng.
Trần Hiếu Tông im lặng cầm sách lên và tiếp tục xem.
Một lát sau, hắn ta nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt trắng nõn của thê tử đầy nước mắt, môi đỏ mím chặt, như phải chịu ấm ức rất lớn.
Trần Hiếu Tông cụp mắt, một tay cầm sách một tay lấy khăn ra đưa cho nàng ta.
"Bốp" một cái, La Ngọc Yến đẩy tay của hắn ta ra: "Chàng tiếp tục dạy bảo ta đi chứ, giả vờ tốt bụng làm gì."
Trần Hiếu Tông buồn cười: "Đó mà gọi là dạy bảo sao? Phụ thân với đại ca dạy bảo người ta thế nào chắc nàng cũng gặp rồi, ta có làm vậy với nàng bao giờ chưa?"
Đôi mắt đẹp của La Ngọc Yến trừng to: "Nếu chàng dám làm thế thì ta sẽ gọi người thu dọn hành lý trở về nhà mẹ!"
Trần Hiếu Tông nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là không dám, nhà nương tử có năm huynh đệ, ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, cũng không dám đắc tội nhà vợ đâu."
La Ngọc Yến nghe vậy thì nín khóc mỉm cười, bổ nhào vào lòng của trượng phu, muốn đánh cái miệng nói năng ngọt xớt của hắn ta.
***
Trong xa giá của Công chúa, Hoa Dương chợt nhớ tới gia thế của Du Tú, nàng hỏi: "Có phải nhà mẹ đẻ của đại tẩu cũng ở Lăng Châu phủ không?"
Nàng còn nhớ, cha Du và cha chồng của nàng cùng đến phủ thành thi Hương trong một năm, trên đường đi gặp một chiếc xe ngựa lao tới, nhờ có cha Du cứu cha chồng nên cha chồng mới nhớ ơn mà ưng thuận thông gia từ bé.
Du Tú: "Đúng vậy, nhà ta ở huyện Tùng Nguyên, phía Bắc phủ thành."
Hoa Dương: "Giờ đã xả tang, đại tẩu cũng có cơ hội về thăm người thân."
Du Tú sờ ống tay áo nói: "Lúc đưa tang lão thái thái, phụ mẫu của ta cũng tới, chỉ là khi đó trong nhà rối ren nên không tiện dẫn họ đến bái kiến Công chúa."
Hoa Dương chột dạ nhìn đi nơi khác, khi đó nàng luôn bắt bẻ Trần Kính Tông và lão trạch Trần gia. Đừng nói là phụ mẫu của Du Tú, cho dù chính quan viên bản địa đến bái kiến nàng thì nàng cũng chẳng muốn gặp, nếu Du Tú mang phụ mẫu tới hơn phân nửa là sẽ phải đứng ngoài cửa. Bao gồm cả Du Tú, cũng là sau khi nàng sống lại tính tình thay đổi, cộng thêm việc đồng tình với cả nhà Trần Bá Tông ở kiếp trước nên mới thân cận với Du Tú hơn.
Nàng nói sang chuyện khác: "Đại tẩu có còn nhớ, xe ngựa lúc trước va vào xe của cha chồng là xe ngựa nhà ai không? Lúc ấy cha chồng đã là tú tài, có công danh trên người, hẳn không thể bỏ qua cho người kia dễ dàng như vậy chứ?"
Chuyện này làm cho cha Du bị tật một chân, hoàn toàn bỏ lỡ nghiệp quan trường, sau khi Du Tú ra đời, đương nhiên cũng thường nghe người nhà và láng giềng tiếc hận khi nhắc đến.
Chỉ là thân phận của đối phương quá cao, tùy tiện mượn cớ để ứng phó với quan phủ nên phụ thân và cha chồng cũng không thể nào truy cứu, cuối cùng không giải quyết được gì.
Trước khi nàng ấy được gả đến Trần gia, phụ mẫu đã dặn đi dặn lại, không cho phép nàng nhắc đến chuyện xưa kia nữa.
"Phụ thân ta chưa từng nhắc đến, chỉ nói đối phương không cố ý và cũng đã dùng bạc để đền, truy cứu để làm gì."
Hoa Dương chỉ tùy tiện tâm sự, sau khi nghe lời giải thích này, nàng không tiếp tục hỏi nữa.
Trời đã gần trưa, cuối cùng đội xe cũng đi tới ngoài thành Lăng Châu.
Du Tú ngượng ngùng nói: "Công chúa, ta xuống xe ở đây được rồi, Tứ đệ đã cưỡi ngựa suốt cả đường cũng nên nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa còn phải chủ trì việc dọn nhà."
Hoa Dương bảo xa phu dừng xe.
Xe ngựa đằng sau cũng dừng lại.
Triều Vân và Triều Nguyệt đứng bên ngoài đỡ Du Tú xuống xe, Du Tú xoay người đã thấy trượng phu Trần Bá Tông cũng xuống xe đi tới chỗ này.
"Sao đại tẩu lại xuống xe?"
Trần Kính Tông tung người xuống ngựa, khách sáo hỏi.
Một năm trước, khi Du Tú nhìn thấy bị tiểu thúc này khiêu chiến với cha chồng, nàng ấy vẫn còn sợ hắn, cụp mắt giải thích: "Phải vào thành rồi, cũng không phiền các ngươi đi đường vòng đến nha môn của tri phủ nữa."
Trần Kính Tông: "Cũng được."
Trần Bá Tông chào phu thê Tứ đệ rồi dẫn nương tử trở về.
Sau khi lên xe, Trần Bá Tông quan sát thê tử, phát hiện sắc mặt nàng hồng hào, như rất hòa hợp khi ở cùng Công chúa.
"Công chúa nói với nàng những gì?" Trần Bá Tông hỏi.
Đôi mắt Du Tú lóe sáng, vừa mở miệng đã kể lại câu đầu tiên Hoa Dương nói với nàng, báo cáo hoàn chỉnh không sót một chữ với trượng phu.
Trần Bá Tông kịp thời bảo nàng dừng lại, nếu chỉ là nói chuyện phiếm thì cũng thôi nhưng lỡ như Công chúa nói chuyện riêng tư giữa nữ tử với nhau, thê tử lại nói cho hắn ta nghe, vậy là thất lễ.
"Ý của ta là, Công chúa đối xử với nàng như thế nào?"
Du Tú vui vẻ đáp: "Công chúa đối xử với ta rất tốt, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của một Công chúa, nàng ấy còn nói, nếu có người dám ức hiếp ta thì ta hãy đi tìm nàng ấy, nàng ấy sẽ làm chủ cho ta! Ôi, lúc Công chúa vừa gả đến, ta thấy khí thế của Công chúa thì đã nghĩ nàng ấy rất khó gần, không phải người ta có thể trèo cao, nào có ngờ nàng ấy lại dễ gần như thế chứ, khó trách đám Uyển Nghi lại dám chơi cùng Công chúa."
Trần Bá Tông im lặng nhìn thê tử, thành thân đã gần mười năm, dường như đây là lần đầu tiên hắn ta thấy nàng thoải mái vui vẻ như thế.
Đúng là Du Tú rất vui, sau khi đối diện với đôi mắt thân thúy không nhìn ra suy nghĩ của trượng phu, đột nhiên nàng trở nên thận trọng, cúi thấp đầu theo thói quen: "Có, có phải ta đã làm sai gì không, không nên coi lời Công chúa nói là thật?"
Có phải Công chúa chỉ đang khách sáo thôi không?
Trần Bá Tông mím môi, nói: "Công chúa thân thiết với nàng, điều đó có nghĩa là nàng hợp mắt Công chúa, lúc trước hai người ở chung trong xe thế nào thì sau này chính là thế ấy, đừng nghĩ quá nhiều."
Du Tú thở phào nhẹ nhõm.
Phía trước, Du Tú đã xuống xe, Trần Kính Tông không hề khách sáo chút nào, hắn bỏ cưỡi ngựa nhảy thẳng lên xe.
Hoa Dương liếc mắt nhìn hắn một cái rồi dời mắt, khẽ xốc tấm màn lên quan sát bên ngoài.
Trước kia nàng luôn giữ dáng vẻ đoan trang trước mặt Trần Kính Tông, bây giờ chuyện nên làm cũng đã làm, Hoa Dương không cần phải giả vờ mọi lúc nữa, vui vẻ thả lỏng.
Trần Kính Tông ngạc nhiên hỏi: "Quan hệ giữa nàng và đại tẩu tốt đẹp như thế từ khi nào vậy?"
Hoa Dương thản nhiên nói: "Cũng không quá tốt, chỉ là không muốn đi cùng xe với chàng thôi."
Một bên là đại tẩu dịu dàng hay ngại, mới trêu một chút đã đỏ mặt, một bên là Phò mã muốn tán tỉnh nàng mọi lúc mọi nơi, đương nhiên Hoa Dương chọn cái trước rồi.
Trần Kính Tông:...
Thấy nàng còn chẳng thèm ngó mặt mình, Trần Kính Tông xùy một tiếng: "Ngồi cùng xe với ta thì thế nào? Chẳng lẽ nàng nghĩ ta sẽ làm như lần trước sao? Trước đó do nhịn quá lâu nên phát điên, nếu như đêm nào nàng cũng làm ta thấy thỏa mãn, ta cũng chẳng muốn làm cái chuyện kia giữa ban ngày đâu."
Nói xong, hắn nhích tới cửa sổ phía bên kia, cũng học Hoa Dương xốc tấm màn lên, dường như có hứng thú với phong cảnh bên ngoài hơn cả nàng.
Hoa Dương:...
Đêm nay nếu nàng cho hắn vào phòng, nàng không phải là Công chúa!
Trước đó là do Tứ Nghi Đường quá nhỏ, nàng lại sợ rắn và côn trùng nên đêm nào cũng cho Trần Kính Tông ngủ bên cạnh, bây giờ nàng định chuyển vào đại viện mà phụ hoàng ban thường. Nàng muốn Trần Kính Tông hiểu, dưới tình huống bình thường, một Phò mã muốn bò lên giường Công chúa thì phải cố gắng biểu hiện cho thật tốt!
Dưới cổng Lăng Thành, binh thủ thành thấy xa giá của Công chúa, đằng sau là xe ngựa của Tri phủ tân nhiệm nên lập tức cho qua.
Nha môn của Tri phủ tọa ở trung tâm thành trì, Ninh Viện Cảnh Thuận Đế ban thưởng cho Công chúa cách nha môn của Tri phủ không xa, chỉ cách khoảng ba con phố.
Ninh Viện là đại viện nổi danh trong thành Lăng Châu, vốn là do Tương Vương đời thứ nhất xây dựng cho đứa con thứ không thể kế thừa tước vị mà ông ta sủng ái nhất, sau này con thứ phạm tội hoàn toàn chặt đứt một chi này. Đại viện bị quan phủ tịch thu nhưng nhà của quan viên hung suy thay đổi là chuyện thường, đúng lúc hai năm nay Ninh Viện cũng trống không.
Năm ngoái, Cảnh Thuận Đế nhận được văn thư của ba huynh đệ Trần gia, phát hiện thế mà lại đúng với dự đoán của Thích Hoàng hậu. Ba huynh đệ không vội hồi kinh nên Cảnh Thuận Đế lật lại trạch viện để trống dưới danh nghĩa của các quan viên Lăng Châu phủ. Sau đó ông chọn Ninh Viện, lệnh cho quan phủ nơi đó tu sửa thay đổi hoàn toàn Ninh Viện, đồ vật cũ đổi thành mới, nước hồ hay hoa cỏ trong vườn cũng phải dọn dẹp chỉnh tề.
"Công chúa, Phò mã, chúng ta đến rồi!"
Quản sự tân nhiệm của Ninh Viện cũng không phải là người nơi này, y là tổng quản thái giám Ngô Nhuận của phủ Công chúa, cùng đi là hai trăm thị vệ.
Năm nay Ngô Nhuận ba mươi ba tuổi, là đại thái giám Thích Hoàng hậu đặc biệt sắp xếp cho nữ nhi vào năm Công chúa bốn tuổi phải rời khỏi Thích Hoàng hậu.
Xe ngựa dừng lại, Ngô Nhuận khom người đi tới trước xe, cười đợi Công chúa xuống xe.
Người ra trước là Trần Kính Tông, hắn nhìn vị tổng quản công công đã qua tuổi nhi lập nhưng vẫn tuấn mỹ môi hồng răng trắng, lại liếc mắt nhìn thống lĩnh thị vệ Chu Cát võ trang đầy đủ đứng bên cạnh, sắc mặt hơi trầm xuống.
Lúc Hoa Dương muốn xuống xe, Trần Kính Tông ngại nha hoàn đỡ quá chậm nên đi qua, chặn ngang bế Hoa Dương xuống.
Đám người Ngô Nhuận và Chu Cát đều cúi đầu.
Hoa Dương trừng Trần Kính Tông một cái, việc giáo huấn thì để lúc ở riêng với nhau rồi nói sau.
Nha hoàn và bọn sai vặt phụ trách chuyển hành lý, Ngô Nhuận đi trước dẫn đường, giới thiệu về Ninh Viện cho các chủ tử.
"Công chúa, đây là Tê Phượng điện của ngài, đằng sau là Lưu Vân điện của Phò mã."
Hoa Dương đánh giá tấm biển của Tê Phượng điện, lại nghe Trần Kính Tông nói ở bên tai: "Cái gì mà Lưu Vân điện, ta ở cùng với nàng."
Ngô Nhuận vẫn mỉm cười.
Hoa Dương: "Đi vào xem một chút đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT