[Zhihu] BẠN TRAI CŨ BỊ MẤT CHIM (P1/5)
Tác giả: 爱情悖论 (Tên truyện tự đặt lại)
🍒Nguồn: https://www. zhihu. com/market/paid_column/1487383283041878016/section/1492887279630356480
--------------------



01

Sáng sớm lúc ra cửa, tôi nhặt được một con chim trước cửa nhà.

Đó là một con sáo mỏ ngà toàn thân đen kịt, nó nhảy chồm chồm trong lồng, vừa nhảy vừa gào cái mỏ nó lên mà ch.ửi.

"Người phụ nữ xấu xa!"

"Lòng dạ hẹp hòi, thích chiến tranh lạnh!"

"Bạc tình bạc nghĩa, cố ý gây sự, làm loạn vô lý!"

Nó ch.ửi câu nào là đanh thép câu đó, ngay cả giọng tức giận cũng giống y như thật.

“Sáo nhà ai rơi trước cửa nhà tôi thế này?”

Tôi gọi mãi mà không có ai trả lời nên chỉ đành mang chim về trước, tôi định sẽ đăng bài trong group “Tìm chim lạc” sau.

Thấy có người chú ý đến mình, chú chim nhỏ càng gào to hơn.

"Người phụ nữ xấu xa! Có gì đặc biệt đâu, không phải chỉ xinh đẹp thôi sao?"

"Nói chia tay là chia tay, lòng dạ thâm độc tàn ác!"

"Cả đời không tìm được bạn trai!"

Có vẻ chủ nhân của con chim này cực kỳ oán hận bạn gái cũ. Phận con trai 12 bến nước, chắc là bị con gái người ta lừa rồi. 

Tôi bèn gửi video con chim đó cho đám bạn của mình.

Chẳng mấy chốc, cả lũ đã cười hahahaha trong nhóm chat.

Bỗng nhiên, Chu Lệ Lệ gửi tin nhắn tới: 
"Đường Dĩnh, cậu có cảm thấy âm điệu của con chim này rất giống với Tạ Sùng không?"



Nụ cười trên mặt tôi vụt tắt.

Tạ Sùng, bạn trai cũ của tôi. 

Tôi đã từng nghĩ, Tạ Sùng chưa bị kéo xuống địa ngục là vì địa ngục cũng cần có tiêu chuẩn riêng của nó.

Ngay cả sinh nhật tôi, tôi không ước mình phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, tôi chỉ hy vọng anh cả đời bất lực.

Năm ấy tôi mới tốt nghiệp và sang Anh trao đổi 1 năm, tôi nghĩ với mối quan hệ của chúng tôi, 1 năm yêu xa sẽ không có gì đáng ngại.

Nhưng chỉ sau 3 tháng, tôi đã nhận được một tin nhắn Wechat từ đàn em của anh ấy.

Nữ sinh với mái tóc đen dài đang mặc bộ đồ ngủ của tôi, cô ta nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Tạ Sùng.

Tấm ga trải giường dưới người cô ta là món quà mà tôi đã dùng tiền làm thêm để mua cho Tạ Sùng. Màu sắc là màu xám nhạt mà anh yêu thích.

Lúc đó, tấm ga trải giường màu xám nhạt đã bị đè ra thành vô số nếp gấp, như thể đang chế nhạo sự đần độn ngốc nghếch của tôi.

Tôi nhìn vào tin nhắn đó mà mất ngủ cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, trước khi chặn thông tin liêc lạc của Tạ Sùng, tôi gửi cho anh một tin nhắn: “Chia tay đi, đây là thông báo.”

Sau đó, Tạ Sùng đã nhiều lần cố gắng liên lạc với tôi, thậm chí còn bay thẳng đến Anh để tìm tôi làm hòa nhưng tôi đều từ chối.

Xuất phát từ lòng tự tôn và lòng háo thắng, tôi không nói thẳng ra việc anh thay lòng, chỉ nói với anh là tôi thích người khác. 

Nhìn bầu trời của anh sụp đổ, tôi cảm thấy thoáng qua một tia vui vẻ trong lòng. Bây giờ nếm thử xem nỗi đau của tôi như thế nào đi.

Sau đó anh biến mất và không bao giờ làm phiền đến tôi.

Hai năm trôi qua, vết thương trong lòng tôi cũng dần lành lặn, gần đây tôi cũng không còn nghĩ nhiều đến anh nữa.

Nhưng câu nói của Chu Lệ Lệ lại khiến tôi chú ý. Tôi bèn cẩn thận quan sát con chim kia.

Quả thật, giọng điệu của nó hơi giống Tạ Sùng, nhất là thái độ nghiến răng nghiến lợi thì càng giống y như đúc.

Con sáo đứng trong lồng, giương hai con mắt nhỏ như hạt đậu đen nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi hừ lạnh một tiếng, tùy tiện rắc ít hạt kê vào cho nó và mở group chat lên.

Tòa nhà 27, phòng 1302: "Tôi nhặt được một con chim, chuyên nói xấu bạn gái cũ, ai bị mất thì nhắn riêng cho tôi."

Lập tức các tin nhắn hóng hớt ồ ạt hiện lên:
"Video đâu, xem chung với."
"Hahahahaha, anh trai nào mà đội quần vậy?"

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên có người nhắn tin riêng.

"Xin chào, tôi bị mất chim."

Bên kia lập tức nhận ra có gì không ổn, bèn gửi thêm một tin nhắn khác.

"Xin chào, con chim đi lạc đó là của tôi."

...

Người anh em này xem ra không được thông minh cho lắm, chẳng trách bị bạn gái cũ chơi xong rồi bỏ.

Tôi kết bạn WeChat và hỏi thêm chút thông tin.

"Xin chào, cho hỏi con chim này là giống gì, cái lồng sắt có màu gì?"

Bên kia nhanh chóng trả lời: "Sáo mỏ ngà màu đen, lồng sắt màu nâu."

Tôi sợ người này đã từng nhìn thấy con chim, nên hỏi thêm 1 câu cho chắc. 

"Vậy con sáo này thường thích nói gì?"

Người bên kia im lặng một lúc, cứ gõ rồi lại hủy, cuối cùng gửi đến một đoạn tin nhắn dài.

"Lòng dạ hẹp hòi, mông to, vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự, cái nết tàn ác thâm độc, còn lâu mới tìm được bạn trai mới!"

...

Sự phẫn nộ như truyền thẳng qua màn hình.

"Được, vậy bạn có rảnh không, tôi ở tòa nhà 27."

"Ừ, nhưng buổi tối tôi mới tan làm, 6 giờ tôi xuống được không?"

"Oke."

Người hàng xóm mặt đen này không thèm nói câu "cảm ơn" nào với tôi. Tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với người hàng xóm thô lỗ lại còn hay nói xấu bạn gái cũ. 

Hừ, những người có giọng nói giống như Tạ Sùng quả nhiên đều đáng ghét.

Lúc 6 giờ tối, tôi đã đợi ở tầng dưới đúng giờ.

Xa xa, một chiếc Mercedes-Benz chạy thẳng tới và dừng lại trước mặt tôi.

Người đàn ông bước xuống xe còn cao hơn tôi cả cái đầu, chân dài, mặc áo gió kaki, vai rộng eo hẹp như người mẫu đi catwalk.

Hai tay đút túi quần, anh chậm rãi đi ngược ánh đèn và đứng trước mặt tôi.

Tôi thầm nghĩ, người đàn ông này có vẻ là người tốt! Tại sao bạn gái cũ lại đá anh ta nhỉ?

Rồi anh tháo khẩu trang ra.



Khuôn mặt kia, dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.

Douma.

Người bạn gái cũ bị ch.ửi cả ngày hóa ra lại là tôi.

02

Sắc mặt Tạ Sùng vẫn đáng ghét như cũ, anh nhếch khóe miệng rồi cười nham hiểm:

"Lâu rồi không gặp."

"Bạn gái cũ."

Nói thêm một câu nữa với tên ngốc này cũng là chiếm tiện nghi của tôi, tôi nhét lồng chim vào trong lòng Tạ Sùng, sau đó quay đầu bỏ đi.

"Chờ một chút."

Anh túm lấy cổ tay tôi như đi đòi nợ.

"Tại sao vừa gặp mặt đã đi rồi? Lâu rồi không gặp, bạn bè cũ chẳng phải còn ôn chuyện nữa sao? Hai chúng ta cảm tình sâu đậm, chẳng lẽ lại không vượt qua được quan hệ bạn cũ?"

Tôi dùng sức kéo mạnh tay mình ra nhưng không được.

"Nghe không hiểu tiếng chó, anh nói tiếng người đi."

Lực tay của Tạ Sùng càng mạnh hơn, anh nghiến răng nghiến lợi.

"Giỏi lắm Đường Dĩnh, dám bỏ rơi anh mà giờ còn để anh tìm thấy em?"

Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, ở thêm 1 giây, tôi sợ tôi không nhịn được mà vả cho anh 1 phát.

Tôi quay người, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười giả tạo: “Xin lỗi, bạn trai tôi còn đang đợi tôi về ăn cơm, hôm khác nói chuyện nhé.”

Tạ Sùng dừng lại, anh buông cổ tay tôi ra và đút tay vào trong túi.

Anh từ trên cao cúi xuống nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên một chút:

"Được rồi."

"Mau trở về ăn cơm, đừng để bạn - trai chờ."

Lại còn cố gắng nhấn thật mạnh vào 2 từ “bạn trai”.

Tôi quay đầu bước đi.

Phía sau tôi không có tiếng bước chân, có lẽ anh vẫn đứng đó nhìn tôi. 

Tôi nắm chặt tay mình.

Nếu biết sớm hơn một chút, nếu có nắm lá ngón trong tay, tôi sẽ nhét ngay vào mỏ con chim này.

Cả đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được, cứ nhắm mắt thấy Tạ Sùng ôm cô đàn em của mình trên giường, nhìn tôi cười tủm tỉm:

"Em không nên chia rẽ chúng ta, đến đây chơi cùng cho vui."

Hoặc là cô gái mặc bộ đồ ngủ của tôi rồi ôm lấy Tạ Sùng: "Theo đuổi hạnh phúc thì phải theo đến cùng ~"

Tôi đột nhiên mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tạ Sùng ch.ết dẫm.

Đồ âm hồn bất tán!

Ngày mai tôi sẽ đi xem mắt, và tôi phải thoát khỏi cơn ác mộng này!

03

Nhưng còn chưa kịp hẹn hò thì sếp bắt tôi phải tăng ca. Thỏa thuận với Anh Thành sắp được giải quyết, tối nay chúng tôi phải dùng bữa với người của bên Anh Thành. 

Sau khi tan sở, tôi bắt taxi cùng đồng nghiệp đến nhà hàng. 

Vừa bước vào sảnh tiệc thì đã có một nhóm người ngồi trong đó, chúng tôi chào hỏi một chút rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Tôi thò đầu, khẽ hỏi đồng nghiệp xung quanh: "Này là đang chờ ai vậy?"

Đồng nghiệp thấp giọng nói: "Người phụ trách bên Anh Thành, tối nay chúng ta tới phục vụ lão ấy."

Chờ hồi lâu mà người kia cũng không tới, bụng tôi kêu òng ọc, người trên bàn phải mòn con mắt nhìn ra cửa lớn như mấy hòn đá trông chồng.

"Xin lỗi, tắc đường quá nên tôi đến muộn rồi."

Sau 7 giờ tối vẫn còn kẹt xe, lý do gì mà lãng xẹt quá?

Nhưng cái giọng nói đáng ghét này sao mà quen thế nhỉ?

Dưới ánh đèn chùm pha lê, khuôn mặt Tạ Sùng như được chiếu thêm một tầng ánh sáng, nhìn không khác gì một con chihuahua ven đường. 

Đồng nghiệp điên cuồng đâm chọt tôi, bịt miệng thì thầm: "Trời ơi! Câu chuyện bá đạo tổng tài không ngờ lại thành hiện thực!"

Tôi liếc mắt, xui quá trời xui, tại sao đi đâu cũng chạm mặt anh vậy?

Tạ Sùng nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi 3 giây, sau đó kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, tự nhiên thoải mái cứ như ở nhà mình.

Dưới ánh mắt soi mói của một bàn người, Tạ Sùng lên tiếng.
"Xin chào, tôi là người phụ trách của Anh Thành, Tạ Sùng."

Anh chìa tay về phía tôi, để lộ 8 chiếc răng trắng bóng.

Tôi dừng lại rồi bóp mạnh tách trà, thật muốn úp ấm trà lên đầu anh ta.

"Này, Tiểu Đường, ngẩn người cái gì đấy!"

Lão sếp tôi mũm mĩm tròn trịa như củ khoai tây, lão ấy nháy mắt điên cuồng với tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra nụ cười méo xệch.

"Xin chào, Tạ tổng."

Bàn tay của Tạ Sùng bị tôi bóp chặt đến mức kêu răng rắc, ngón tay tím tái, nhưng nụ cười trên mặt anh vẫn không xi nhê gì.

“Mạnh lên xíu nữa đi, anh thích.” Tạ Sùng dùng giọng nói chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy mà khẽ cười với tôi. 

Tôi giật tay anh ra, cái tên biến th.ái này!

Tạ Sùng liếc nhìn tôi một cái, bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào bàn tay mà tôi vừa nắm.

Hai năm không gặp, thằng cha này vẫn đáng ghét như năm nào.

"Mọi người, ăn đi, ăn đi, chúng ta cứ thoải mái với nhau, phục vụ Tạ tổng thật tốt!"

Lão sếp len lén nháy mắt với chúng tôi, ý bảo chúng tôi phục vụ Tạ Sùng.

Tôi cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.

Bảo tôi gắp đồ ăn cho Tạ Sùng ấy hả, trừ khi là đầu độc cho lão ấy thăng thiên.

Đột nhiên, một miếng thăn bò được gắp vào đĩa của tôi, Tạ Sùng hơi nhếch khóe miệng: "Anh nhớ rõ em thích ăn nhất là cái này."

Thịt thăn bò là món ăn yêu thích của tôi. Mỗi lần hai chúng tôi ra ngoài ăn cơm thì Tạ Sùng đều sẽ gọi món này.

Trong lòng khó chịu, tôi dùng đũa gắp miếng thăn bò ra bàn.

"Xin lỗi, tôi bị dị ứng với thịt bò."

Mặt của lão sếp tôi nghệt ra như con ngỗng, chỉ hận không thể kéo tôi về công ty mà đúm cho tôi một trận.

Tạ Sùng không nói lời nào, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi nhẹ giọng: "Thật sao? Có thể là anh nhớ nhầm."

04

Lão sếp nghĩ tôi là đồ ăn hại không làm được việc gì, vậy nên trực tiếp mang ly rượu tới.

"Tạ tổng, tôi phải mời ngài một chén, lần này thuận lợi như vậy, sau khi bắt đầu khởi công cũng sẽ nhanh chóng được đăng lên nhật báo, ha ha, ngài đúng là tuổi trẻ tài cao..."

"Nhanh lên, Tiểu Lý và Tiểu Đường đâu rồi, chúng ta cùng nhau cảm ơn Tạ tổgn."

Tôi tránh không được, chỉ có thể cắn răng rồi rót một chén rượu đứng lên.

Tửu lượng của tôi không tốt, uống 1 ly cũng đủ để gục rồi.

Nhưng nếu tôi dám nói không uống, ngày mai chỉ cần thở thôi cũng sẽ thành thất nghiệp. 

Tạ Sùng cười nhìn lão sếp "Vương tổng quá khen, lần này thuận lợi cũng là nhờ có anh."

Anh cầm ly rượu uống cạn, sau đó giơ đáy cốc cho chúng tôi xem.

Tôi cũng đành ngửa đầu uống hết một ly.

“Chén thứ hai này, cảm ơn..“

Lão sếp còn chưa nói xong, Tạ Sùng đã đè lại tay rót rượu của lão rồi cười.

"Vương tổng, thật xin lỗi, dạ dày tôi không tốt nên không uống được nữa, tiếp theo chúng ta lấy trà thay rượu đi."

Lão sếp sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu như bổ củi: "Đúng đúng đúng, ít rượu thì tốt, nhiều rượu hại thân. Uống trà cho khỏe mạnh, khỏe mạnh."

Tôi liếc mắt nhìn Tạ Sùng.

Tôi không nhớ anh có bệnh gì về dạ dày, anh có một cái dạ dày như sắt thép, chỉ cần là đồ mà người ăn được thì tuyệt đối không kiêng kỵ cái gì.

Nhưng cũng may là tôi không muốn uống.

Tôi không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bữa tiệc đã kết thúc.

Tạ Sùng thấy tôi đã say rượu nên đi tới đỡ tôi: “Anh đưa em về.”

Tôi đẩy anh ra và gào lên "Không, anh đừng tiễn tôi!"

Lão sếp lập tức chen vào: "Tiểu Đường, ui da, tửu lượng sao mà kém thế, con gái một mình buổi tối về nhà rất nguy hiểm, để Tạ tổng đưa cô về."

Tạ Sùng gật đầu với lão ấy và đỡ tôi ra khỏi nhà hàng.

Gió đêm đầu thu hơi lành lạnh, tôi lập tức rùng mình một cái.

Ngay sau lưng tôi đột nhiên ấm lên, tôi quay đầu lại nhìn, Tạ Sùng đã mặc áo khoác cho tôi.

Trên áo khoác của anh có mùi hương thảo mộc quen thuộc.

Tôi mơ màng nghĩ, hình như lọ nước hoa mà tôi tặng anh ngày trước cũng có mùi này.

Đã mấy năm rồi, tên đàn ông xấu xí ấy vẫn còn dùng chai nước hoa tôi tặng sao?

Tôi rất muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay lại không chút sức lực, chỉ có thể ấn vào ngực anh.

Tạ Sùng thấp giọng bật cười, lồng ngực có chút rung động, anh cúi người thì thầm vào tai tôi: 

“Đang ở trên đường, lát nữa về rồi nhiệt tình như vậy nhé.”

Huhuhu thằng chóa! 

Tôi mở to mắt nhìn anh nhét tôi vào trong xe.

Trong bóng tối, tôi cố sức để tránh xa Tạ Sùng, nhưng anh lại cương quyết ấn đầu tôi tựa vào vai anh. 

Cùng một con người, cùng một hương thơm, cùng một tư thế.

Cách nhau hai năm nhưng cùng một khoảnh khắc, tôi nhất thời không thể phân biệt được hiện tại hay là quá khứ nữa.

Chiếc xe lặng lẽ tiến về phía trước, và ánh sáng mờ ảo không thể chiếu sáng không gian mập mờ của chúng tôi.

Một lúc lâu sau, Tạ Sùng đột nhiên nhẹ giọng "Đường Dĩnh, vì sao lại chia tay với anh?"

Tôi vẫn còn lại một tia lý trí, tôi hừ lạnh không nói câu gì.

Trầm mặc một hồi lâu, Tạ Sùng lại lên tiếng. Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng lại như đè nén một tia run rẩy mơ hồ.

"Anh không quan tâm em thích người khác, chúng ta làm lành được không?"

Tôi tựa vào vai anh rồi lắc đầu: "Không, không thể nào."

"… Tại sao?"

Tôi không nói gì, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Tôi không bỏ qua được vì anh từng phản bội tôi.

Sau khi say bét nhè, tôi lăn đùng ra ngủ.

05

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng ồn đinh tai nhức óc làm cho tỉnh lại.

Trong mơ, Tạ Sùng ngồi trước mặt rồi cầm cái loa hét vào tai tôi.

“Người đàn bà độc ác.”

“Lòng dạ hẹp hòi, thích chiến tranh lạnh!“

"Vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự, không nói đạo lý!"

Tôi khổ sở mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã trời sáng rõ, trên rèm cửa có một thứ đen sì đang không ngừng nhảy nhót. 

Tôi dụi mắt nhìn kỹ, hóa ra là một con sáo mỏ ngà.

Thấy tôi tỉnh lại, con chim mất nết lại càng hưng phấn, đôi mắt nhỏ đen láy đảo quanh rồi gào vào mặt tôi: 

"Người phụ nữ thâm độc! Tim còn cứng hơn sắt! Có mới nới cũ!"

Trong lúc giật mình, tôi nghĩ là tôi còn chưa tỉnh rượu.

Con sáo thấy tôi không nói gì, nó tức giận ưỡn cái mông ra.

Tôi bất lực nhìn một vệt chất lỏng đen trắng hôi thối rơi xuống cái rèm.

Trời ơi là trời!

Hận con sáo! Hận đàn ông! 

Hôm nay tao sẽ cho mày biết lò nướng bao nhiêu độ nhé chim ơi!

Con chim vỗ cánh bay đến đầu giường, nó gục đầu húp một ngụm nước trong ly của tôi.

Tôi tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, tôi túm lấy nó rồi nhét vào trong chăn.

Tôi loay hoay lôi con sáo từ trong chăn ra rồi cười khẩy “Xem ra bữa sáng hôm nay là chim quay!”

Con sáo kinh hoàng mổ vào người tôi.

"Em làm gì đấy?"

Tạ Sùng mở cửa tiến vào, trên người anh vẫn đeo tạp dề, trên tay cầm một cốc nước nóng.

"Chim quay nào cơ?"

Tôi đang định ăn chim của người khác ngay trước mặt chủ, lúc này mới chột dạ, vội vàng dúi đầu con sáo rồi giấu đằng sau lưng. 

---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play