[Zhihu] BẠN TRAI CŨ BỊ MẤT CHIM (P5/5)
Tác giả: 爱情悖论 
🍒Nguồn: https://www. zhihu. com/market/paid_column/1487383283041878016/section/1492887279630356480
--------------------

Tôi còn chưa kịp mắng câu nào, Thạch Tuyết đã ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Tạ Sùng.

"Từ năm nhất đại học em đã bắt đầu thích anh! Em biết anh không biết bơi, nên dù em biết bơi thì vẫn làm bộ là không biết, chỉ để có thể cùng anh ngồi chung một chỗ nói chuyện mấy câu!"

"Mỗi trận bóng rổ mà anh tham gia thì em đều có mặt. Em ghi hình lại tất cả những trận đó, những video ấy em còn cất kỹ đến tận bây giờ."

"Em biết anh thích nhất là mì xào ở nhà ăn phía Đông, buổi trưa hàng ngày em đều sẽ chờ ở chỗ đó, chỉ hy vọng có cơ hội ngồi cùng bàn với anh!" 

"Em biết anh thích chạy bộ vào ban đêm. Vào những đêm mưa gió hay là tuyết rơi mùa đông, dù thời tiết có như thế nào thì em cũng đều chờ đợi dưới ký túc xá của anh, chỉ để nói thêm với anh được một câu hoặc là chạy cùng anh thêm một vòng."

Cảm xúc của Thạch Tuyết dường như sụp đổ, cô ta khóc lớn hơn, cả khuôn mặt đều là nước mắt.

"Đường Dĩnh có biết anh thích màu gì, anh thích ăn gì, anh thích làm gì không?"

"Cô ta có biết anh thích thêm một thìa ớt khi ăn mì xào, sau khi chạy xong sẽ đi mua Coca đá, có biết trong giờ học anh luôn thích nhìn ra cửa sổ không?"

"Em có lỗi gì? Em chỉ thích anh thôi mà? Em có lỗi gì?"

"Anh nói đời người có bao nhiêu lần 2 năm, em thích anh 6 năm, đời người có bao nhiêu lần 6 năm chứ?"

"Em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đến cả khối băng cũng phải tan chảy rồi."

Tôi kinh ngạc nhìn Thạch Tuyết.

Trong ấn tượng của tôi, cô ta luôn là một cô gái nhút nhát hay xấu hổ.

Tôi cũng biết cô ta đến xem trận đấu của Tạ Sùng, còn lén ghi hình lại nữa.

Nhưng khi gặp chúng tôi, cô ta sẽ cười và nói rằng chị và đàn anh rất xứng đôi.

Có phải do áp lực lâu ngày đã khiến cô ta thay đổi, hay ngay từ đầu cô ta đã giấu đi bản tính thực sự?

Tạ Sùng thờ ơ nhìn cô ta.

"Cho nên, cô thích tôi thì tôi nhất định phải thích cô?"

"Tôi chỉ thích Đường Dĩnh, trước đây thích cô ấy, hiện tại thích cô ấy, sau này cũng thích cô ấy, tôi có lỗi gì?"

"Mà chỉ bởi vì tấm hình của cô ly gián, làm hại chúng tôi chia tay hai năm."

"Cô tự mình từ chức đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."

Nhìn sắc mặt Tạ Sùng không chút thay đổi, tôi đột nhiên nhớ tới một đề tài: Con trai có thể tàn nhẫn như thế nào đối với cô gái mà mình không thích? 

Anh ở trước mặt tôi vẫn luôn là thái độ mềm mỏng nhún nhường, cợt nhả lại còn hay dính người như một miếng kẹo cao su. 

Nhưng bây giờ, anh chỉ lạnh nhạt đứng ở đó, không lộ ra chút biểu cảm gì.

Tôi chưa từng nhìn thấy một Tạ Sùng như vậy.

Thạch Tuyết ngơ ngác nhìn Tạ Sùng, từng giọt nước mắt cũng lăn trên khuôn mặt: 

"Tạ Sùng, anh quá nhẫn tâm, Đường Dĩnh rốt cuộc có chỗ nào tốt đẹp?

"Chỉ vì một tấm hình mà cô ta có thể chia tay với anh, cô ta căn bản không hề yêu anh, chắc chắn cô ta đã có người khác bên ngoài, cô ta là con…"

Tôi chưa kịp nói thì Tạ Sùng đã nổi trận lôi đình, anh đỏ mặt chỉ vào Thạch Tuyết: "Cô cẩn thận mồm miệng của mình, ăn nói cho đàng hoàng! Tôi không đ.ánh phụ nữ, con mẹ nó, cô đừng ép tôi!"

Tôi phải vội đỡ lấy anh, trong lòng không biết nên cười hay nên khóc.

Mấy chuyện này đáng lẽ ra phải là tôi tranh chấp với Thạch Tuyết mới đúng, vậy mà anh cướp hết lời thoại của tôi, để tôi đến đây như đang xem kịch. 

Thạch Tuyết ngồi trên mặt đất rồi gào khóc lớn hơn.

Đầu tóc cô ta rối bời, lớp trang điểm lem luốc, vừa đáng thương vừa xấu hổ.

Tôi thở dài rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho cô ta: “Điện thoại di động của tôi là iPhone 13 mới mua, nhớ trả lại tôi nhé”.

Cô ta ngẩng đầu và hằn học nhìn tôi, rồi lại gào khóc càng to hơn nữa. 

...

Sau khi rời công ty, tôi và Tạ Sùng lặng lẽ đi trên phố.

Trái tim tôi đột nhiên như bị khoét rỗng, giống như vừa có thứ gì đó lấp đầy, lại giống như vừa bị thứ gì đó xé nát ra, khiến tôi cười không được mà khóc cũng chẳng xong. 

Hóa ra Tạ Sùng không phản bội tôi.

Hóa ra là lỗi của tôi, là do tôi hiểu lầm...

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói:

"Đường Dĩnh, em có biết 2 năm qua anh sống thế nào không?"

Tạ Sùng mờ mịt nhìn phía trước.

"Anh thực sự đã tưởng em ra nước ngoài rồi thích người khác, lúc đó tim anh như vỡ tan ra vậy.

"Em chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh, sau đó anh mua vé máy bay đến tìm em. Em còn không thèm nhìn anh một lần, chỉ nói với anh là em thích người khác."

"Sau khi anh trở về, mấy ngày liên tiếp không tài nào ngủ được. Mỗi buổi tối anh đều ngồi ở cửa sổ nhìn trăng, anh thực sự không hiểu, rốt cuộc là anh làm sai cái gì, rốt cuộc là anh có chỗ nào không bằng người khác? Tại sao lại khiến em đối xử với anh nhẫn tâm như vậy?"

"Nhưng ngay cả một đáp án mà em cũng không chịu cho anh."

Khóe mắt tôi cay xè, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Khoảng thời gian đó, tôi đau khổ đến mức đầu óc mơ hồ, cũng không thể phân biệt được ngày hay đêm nữa. 

Lúc ấy tôi còn tưởng Tạ Sùng đang vui vẻ bên người mới, tôi không nghĩ tới là anh cũng đau khổ không kém gì tôi. 

Có lẽ là vì tôi quá thích Tạ Sùng, khi đối diện với anh thì tôi luôn tự ti hèn nhát. 

Tôi luôn cảm thấy mình không đủ tốt, biết đâu một ngày nào đó anh ấy sẽ thích một người ưu tú hơn tôi.

Trong lòng tôi cứ thấp thỏm lo được lo mất, cho đến khi xảy ra hiểu lầm, tôi đã nghĩ ngày này cuối cùng cũng đến rồi, tôi đã nhanh chóng tin đó là sự thật. 

Đều là lỗi của tôi, là tôi đã không tin tưởng anh, nếu như tôi không quá bướng bỉnh, không quá cố chấp hơn thua, không phải kiên quyết giữ gìn cái gọi là thể diện hay tự tôn gì đó. 

Vậy thì chúng tôi cũng không bỏ lỡ suốt hai năm qua. 

Tạ Sùng đột nhiên nắm lấy tay tôi. 

Tay anh hơi lạnh và khẽ run lên, anh cúi người ôm tôi thật chặt.

"Anh sai rồi, lẽ ra anh không nên để mấy kẻ đó vào nhà chúng ta."

"Nhưng em cũng có lỗi, Đường Dĩnh, là em không tin tưởng anh."

"Chúng ta đều mắc sai lầm, vậy cùng nhau sửa lỗi, được không?"

...

Giọng nói của anh mang theo chút nghẹn ngào, anh đỏ mắt nhìn tôi: 

"Đường Dĩnh, trở về đi, em sai rồi, anh tha thứ cho em."

"Anh cũng sai rồi, em có thể tha thứ cho anh không?"

Nước mắt tôi cứ tuôn ra không dứt, tôi lau mãi không được. Mắt tôi nhòe đi một mảnh, trước mắt mông lung không thấy rõ được gì. 

"Vâng."

Tôi cũng nghẹn ngào nức nở "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

16

Tạ Sùng muốn kéo tôi đi vòng đu quay khổng lồ.

Vòng đu quay cao 50 mét này có tên là "Đôi mắt của thành phố", hồi đại học chúng tôi cũng đã từng đến đó một lần. 

Năm ấy, Tạ Sùng rất nghiêm túc phổ cập kiến thức cho tôi: 

"Chỉ cần hôn nhau ở nơi cao nhất là có thể kết hôn!"

Tôi liếc mắt nhìn anh.

Một từ rất lãng mạn mà khi qua cái miệng Tạ Sùng thì cứ có cảm giác trần tục. 

Lúc này tôi không muốn đi nữa, có phải là sinh viên nữa đâu, leo lên cái đu quay ấy làm gì? 

Nhưng Tạ Sùng nhất quyết không đồng ý.

"Lần này phải hôn ở chỗ cao nhất, nếu không thì là điềm xấu lắm."

Tôi không lay chuyển được anh, chỉ có thể theo lẽo đẽo chạy theo anh lên cái đu quay ấy.

Cánh đêm thành phố khi nhìn từ trên đu quay khổng lồ thì lại càng thêm lãng mạn. Vô số đốm sáng neon rực rỡ phản chiếu trong màn đêm, hòa quyện thành một màu sắc diệu kỳ, giống như chảy từ bầu trời xuống dưới chân chúng tôi.

Tạ Sùng tựa đầu vào vai tôi rồi nói nhảm: 

"Bởi vì em không tin tưởng anh nên làm chúng ta bỏ lỡ 2 năm, để bù lại hai năm này, em phải ở bên anh thật tốt, cái gì cũng đều nghe anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, dọn nhà cho anh…"

"Em phải tự tay giặt tất và đồ lót cho anh, chăm chim giúp anh, anh bảo đi Đông thì em không được đi Tây. Mỗi ngày đều phải gọi anh là bảo bối, trước khi đi làm phải hôn anh, ngày kỷ niệm nào cũng phải tặng quà cho anh… Đây là em nợ anh!"

Tôi sợ ngây người.

"Anh có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng người gây ra chuyện là người thích anh, sao anh không nói là anh nợ em đi?"

Đu quay khổng lồ từ từ chậm lại, và các vì sao trên trời đêm không bằng ánh sáng trong mắt Tạ Sùng.

Anh nhẹ nhàng cúi người xuống gần tôi, bờ môi hơi lành lạnh.

"Anh đây nợ em, cả đời này từ từ trả."

PHIÊN NGOẠI

Trời mới sáng bảnh mắt, tôi đã nghe thấy một loạt tiếng kêu ầm ĩ chói tai trên đầu mình. 

Tôi bực bội mở mắt ra, một con sáo đen đang nhảy nhót trên đầu giường của tôi.

"Con heo lười biếng, mông to, lòng dạ hẹp hòi."

Tạ Sùng cầm theo cái chảo rán đi vào "Còn chưa dậy à? Tiểu Bạch còn dậy sớm hơn em."

Tôi ngơ ngác nhìn Tạ Sùng rồi chỉ vào con sáo “Con chim láo toét này từ đâu ra vậy?”

Con sáo dường như hiểu được tôi đang mắng nó, nó quay ngoắt 180 độ và ưỡn cái mông chổng thẳng vào mặt tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng gì, tôi ngơ ngác nhìn cái mông nó co bóp liên tục, trong lòng thầm nghĩ ch.ết cụ tôi rồi. 

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tạ Sùng, tôi cảm thấy trán mình ươn ướt.

Đôi tay tôi run rẩy lau trên trán một chút, một vệt dài trắng đen lẫn lộn.

...

"Mang theo con chim bầm dập của anh biến ra ngoài!"

Tiếng gào của tôi vang vọng khắp chung cư. Tạ Sùng mặc tạp dề bị đá ra ngoài cửa, anh lườm con sáo mất nết trên vai.

"Tại mày đấy chim ơi, giờ tao với mày đều bị đuổi đi rồi!"

Tôi hét vọng qua cánh cửa: "Từ ngày hôm nay, có nó thì không có em, có em thì không có nó! Buổi tối mà anh chưa vặt lông chim nấu cháo thì cũng đừng về nữa."

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, trong lòng tôi càng thêm tức giận.

Người ta đều nói đàn ông có được rồi thì sẽ không trân trọng. Giờ anh lại còn sủng sáo diệt thê nữa. 

Vì cái con chim bầm dập ấy mà Tạ Sùng không tới dỗ tôi.  

Tôi… cũng không thèm để ý đến anh. 

Tôi ở nhà cả ngày mà lòng như lửa đốt. Tối hôm đó tôi không ngủ được, đang lăn lộn trên giường thì bên ngoài truyền đến thanh âm Tuk Tuk Tuk. 

Tôi tức giận mở cửa sổ, bên ngoài chính là con chim mất nết của Tạ Sùng.

Thế mà con sáo không còn mắng tôi là mông to hay lòng dạ hẹp hòi như lúc sáng, nó chỉ đứng đó rồi ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi quát nó: "Mày nhìn tao làm gì?"

Con chim chép chép cái mỏ "Gả cho anh đi."

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc “Mày nói cái gì cơ?”

Giọng nói của Tạ Sùng vang lên ngoài cửa sổ.

"Này!"

Tôi thò đầu ra nhìn xuống dưới, vạt áo Tạ Sùng tung bay theo làn gió đêm.

Trong tay anh ôm một bó hoa to, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng mặt mày của anh.

Giữa bóng đêm vô tận, giữa trời đêm lặng lẽ, dường như anh là ánh sáng duy nhất trên thế gian này. 

Tạ Sùng nhìn tôi rồi cười nói: "Anh nói, gả cho anh đi!"

[Hoàn]

---------------------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play